thư ký cũ, mùi vị mới

Chương 5: CÀ PHÊ KHÔNG ĐƯỜNG VÀ TÂM SỰ CŨ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, không khí trong văn phòng tầng 23 có chút lạ lẫm. Nhân viên trong phòng hành chính rì rầm về việc Tổng giám đốc đích thân chỉ đạo điều phối lại sơ đồ nhân sự sự kiện – điều hiếm khi xảy ra. Nhưng với Ngọc Diệp, điều lạ lẫm nhất là... trong email phân công, người phụ trách nhóm tiếp tân sự kiện lần này là cô – trực tiếp làm việc với Tổng.

Cô đọc kỹ lại lần thứ hai, rồi mở lịch nội bộ:
09:00 – Phòng Tổng – Duyệt danh sách tiếp tân

Cô thở dài. Không thể tránh, cũng chẳng thể từ chối.

Chín giờ đúng, cô gõ cửa phòng.
“Tôi vào được chứ?”

Bên trong, Trần Minh Duy ngước lên khỏi màn hình, ra hiệu tay. Anh mặc sơ mi xám tro, cà vạt lỏng, nét mặt đầy tập trung.

Ngọc Diệp bước vào, đặt tập hồ sơ xuống bàn:
“Danh sách đã lọc lại, chỉ còn những người có kinh nghiệm.”

Anh gật đầu, lật giở từng trang, im lặng đọc kỹ.

“Cô nghĩ sao nếu thêm hai người ngoại ngữ tốt nữa?” – Anh hỏi mà không ngẩng đầu.

“Về lý thuyết là ổn, nhưng chi phí đào tạo lại gấp đôi so với ngân sách ban đầu.” – Cô đáp ngay.

Lúc ấy, anh mới ngẩng lên, nhìn cô thật lâu:
“Em vẫn như xưa – tính mọi thứ rất chặt.”

Cô hơi khựng, nhưng vẫn bình tĩnh:
“Với tôi, kế hoạch là để thực hiện, không phải để sửa.”

Minh Duy mỉm cười, không giấu được ánh nhìn nhẹ nhàng dành cho cô:
“Vậy sửa thành ‘cà phê không đường, như trước’, được không?”

Ngọc Diệp tròn mắt.

Anh chỉ tay vào máy pha sau lưng. “Tôi pha đấy. Em uống thử đi.”

Cô cầm ly, nhấp một ngụm. Vẫn vị đắng thuần túy, không chút ngọt ngào – như mối quan hệ của họ ngày trước.

“Vị vẫn như xưa.” – Cô nói khẽ.

“Chỉ khác là… giờ anh muốn uống cùng người xưa, không phải một mình.” – Anh nói.

Không khí bất chợt chùng xuống. Cô đặt ly xuống bàn, giữ giọng trung tính:
“Anh không nên mang chuyện riêng xen vào công việc. Nhất là khi anh là cấp trên.”

Anh cười nhạt. “Đúng. Nhưng đôi khi, công việc là cách duy nhất để anh giữ em ở gần.”

Ngọc Diệp không nói thêm gì, chỉ quay người ra cửa. Nhưng trước khi mở cửa, cô dừng lại:
“Nếu anh muốn giữ tôi ở lại bằng công việc, hãy nhớ – tôi không phải cô thư ký ngoan ngoãn ngày xưa nữa.”

Rồi cô đi. Cánh cửa khép lại, để lại Minh Duy với ly cà phê không đường… và cái nhìn xa xăm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.