Cô gái tên Lục Dạ Hân đang đứng giữa đường đông đúc của thành phố hiện đại, tay ôm túi xách, mắt chăm chú nhìn chiếc điện thoại màn hình sáng loé. Cô vừa kết thúc một buổi họp dài mệt mỏi tại công ty quảng cáo, và tất nhiên, như mọi ngày, cô vẫn đang tìm một quán trà yên tĩnh để nghỉ ngơi.
“Chỉ cần một tách trà nóng, không người, không phiền phức… thế là đủ.” Dạ Hân thở dài, bước xuống vỉa hè với bước chân lững thững. Thành phố về đêm nhộn nhịp, đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt sau cơn mưa chiều, tạo nên một cảnh tượng vừa lãng mạn, vừa mơ hồ.
Nhưng điều Dạ Hân không ngờ là ngay khoảnh khắc cô rẽ vào một con hẻm nhỏ, vỉa hè bỗng rung lên như một cơn địa chấn. Một luồng ánh sáng trắng sáng chói lóe ra, khiến cô không kịp né, và thế là… mọi thứ xung quanh cô bỗng chốc biến đổi.
Khi cô mở mắt, Dạ Hân nhận ra mình không còn ở con phố quen thuộc nữa. Thay vào đó, cô đang đứng trên một cảnh quan thần thoại, nơi ánh sáng không đến từ mặt trời mà từ những viên pha lê lơ lửng trên không trung. Khung cảnh xa hoa, những tòa tháp bằng đá trắng khắc các ký tự lấp lánh, mây sương bao quanh như đang nhảy múa theo nhịp gió.
“Cái… cái gì đang xảy ra?” Dạ Hân lắp bắp, cố trấn tĩnh nhưng tim đập thình thịch. Cô nhìn xuống mình, vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở: áo sơ mi trắng, váy bút chì, giày cao gót. “Tôi… tôi không phải đang ở công ty sao?”
Trước mặt cô, một nam nhân cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng nhưng không kém phần đẹp trai, mặc áo choàng dài thêu những ký tự sáng rực, từ từ bước đến. Ánh mắt anh lạnh như băng, nhưng lại khiến Dạ Hân không thể rời mắt.
“Ngươi… là ai?” Dạ Hân hỏi, giọng run run.
Nam nhân cúi người, giọng trầm, vang như tiếng đàn:
“Ta là Thần Linh Hạo Nguyên, và từ giờ, ngươi là thư ký của ta.”
Dạ Hân chớp mắt. Cô tưởng mình nghe nhầm. “Thư ký… thần linh? Chuyện này là trò đùa à?”
Hạo Nguyên không trả lời. Anh đưa tay, và trước mắt Dạ Hân, một tấm bản hợp đồng phát sáng xuất hiện, chữ trên giấy lấp lánh như được viết bằng ánh sáng. Cô nhìn kỹ, dòng chữ đầu tiên là:
“Ký tên để sống sót và hỗ trợ Thần Linh Hạo Nguyên trong tất cả nhiệm vụ thần giới.”
“Cái… sống sót?” Dạ Hân nuốt nước bọt, không hiểu gì. Cô mở miệng nhưng Hạo Nguyên đã lên tiếng:
“Không ký, ngươi sẽ… biến mất khỏi thế giới này.”
Tim Dạ Hân như nhảy khỏi lồng ngực. Cô ngoảnh người nhìn khung cảnh xung quanh – những sinh vật kỳ lạ, các linh hồn bay lơ lửng, ánh sáng huyền bí lấp lánh trong sương mù. Đây không phải trò đùa. Và cô cũng biết, nếu từ chối, cô sẽ không còn cơ hội quay về thế giới mình từng sống.
Cô run run rút bút, ký xuống. Ngay khoảnh khắc bút chạm giấy, một luồng ánh sáng ấm áp bao quanh cơ thể cô, và cô cảm thấy một lực mạnh mẽ như bị hút vào một chiều không gian khác.
Khi cô mở mắt, đã thấy mình đứng trong một căn phòng rộng lớn, trần cao, ánh sáng pha lê chiếu rọi khắp nơi. Trên bàn, là những vật thể kỳ lạ: một cuốn sách phát sáng, một cây bút có thể viết tự động, và một chiếc khay pha trà với hương thơm dịu dàng nhưng kỳ lạ.
“Đây… là… văn phòng của tôi sao?” Dạ Hân lẩm bẩm, vẫn chưa tin vào mắt mình.
Hạo Nguyên xuất hiện, vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng giọng nói đã mềm hơn chút ít:
“Ngươi sẽ hỗ trợ ta. Công việc chính là ghi chép, dịch thuật, và quản lý thông tin nhiệm vụ thần giới. Không sai sót, không phàn nàn.”
Dạ Hân mím môi, cố gắng lấy lại bình tĩnh:
“Công việc… mà tôi làm mỗi ngày là gửi email và họp hành… giờ… tôi lại phải giải cứu linh hồn, chống quái vật?”
Hạo Nguyên không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh khiến Dạ Hân cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ lan khắp cơ thể. Cô biết, đối diện với anh, mình không thể phản kháng.
Ngay khi cô vừa đặt bút xuống bàn, cánh cửa phòng bỗng mở tung, và một sinh vật kỳ dị xuất hiện. Nó trông như một con cáo ba đuôi phát sáng, mắt đỏ rực. Hạo Nguyên nhíu mày, giọng lạnh:
“Ngươi, đưa thư ký của ta đi.”
Dạ Hân hoảng hốt:
“C-Cái gì? Tôi phải… đánh nhau à?”
Hạo Nguyên tiến lên, tay phất nhẹ. Một luồng sáng bắn ra, và sinh vật kia lập tức bị hất lùi ra xa. Anh quay lại nhìn Dạ Hân:
“Ngươi sẽ không cần đánh. Chỉ cần ghi chép, quan sát, và học cách điều khiển năng lực của mình. Nhưng… trong thần giới, nguy hiểm luôn rình rập. Không sai sót, không cơ hội thứ hai.”
Dạ Hân đứng lặng, vừa sợ hãi vừa hồi hộp. Một thế giới hoàn toàn mới, một vị thần đẹp trai lạnh lùng, và một nhiệm vụ không tưởng đang chờ cô. Cô chưa từng nghĩ cuộc sống bình thường của mình lại biến thành… như vậy.
Nhưng một phần nhỏ trong cô, một sự háo hức lạ thường, lại reo lên:
“Cuối cùng, có lẽ… cuộc sống này cũng thú vị hơn tưởng tượng nhiều.”
Ngay khoảnh khắc đó, Hạo Nguyên đưa tay về phía cô:
“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là thư ký của ta, và không có đường lui.”
Dạ Hân nắm tay anh, cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể. Cô biết, cuộc sống cũ đã kết thúc. Một hành trình ngọt ngào, nguy hiểm, và đầy huyền bí đang mở ra, nơi cô sẽ gặp không chỉ thử thách mà còn… tình yêu.