thư ký của thần linh

Chương 2: Bài kiểm tra đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lục Dạ Hân đứng trong văn phòng lấp lánh pha lê, tay vẫn còn run rẩy sau cuộc gặp đầu tiên với Thần Linh Hạo Nguyên. Cô nhìn quanh căn phòng rộng lớn, cố gắng ghi nhớ tất cả: những cuốn sách phát sáng, những cây bút tự động viết, những cuộn giấy khắc ký tự kỳ lạ, và khay pha trà thơm dịu lạ thường.

“Phải… mình không mơ chứ?” Dạ Hân thầm nghĩ. Cô thử chạm vào một cuốn sách phát sáng, lập tức, cuốn sách rung lên và mở ra những trang chữ lấp lánh. Một dòng chữ hiện lên:

“Ngươi phải ghi chép chính xác tất cả thông tin nhiệm vụ. Sai sót sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.”

Dạ Hân hít một hơi thật sâu. “Ồ, hóa ra… mình vừa ký hợp đồng… mạng sống của mình gắn với công việc này.”

Hạo Nguyên đứng bên cạnh, mắt nhìn cô chằm chằm:

“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ học cách quan sát và ghi chép năng lực sinh vật thần linh. Bài kiểm tra đầu tiên: sinh vật xuất hiện sẽ là Linh Hồ Tam Vĩ, một loài cáo ba đuôi cực kỳ tinh ranh. Ngươi phải ghi chép chính xác hành vi và năng lực của nó trong vòng ba phút.”

Dạ Hân nhíu mày:

“Ba phút… chỉ ba phút thôi… mà lại là sinh vật thần bí… làm sao mình làm nổi?”

Hạo Nguyên không nói thêm, chỉ giơ tay, và trước mắt Dạ Hân, một vầng sáng từ sàn phòng bừng lên. Từ trong ánh sáng, một sinh vật hiện ra: linh hồ tam vĩ thật sự, với ba chiếc đuôi phát sáng, mắt đỏ rực, thân hình mềm mại nhưng uyển chuyển như nước.

Dạ Hân lùi lại một bước, tim đập thình thịch. Sinh vật xoay quanh cô, phát ra âm thanh khe khẽ như tiếng chuông, khiến cô vừa sợ vừa mê.

“Ok, Dạ Hân… mình phải bình tĩnh… chỉ quan sát và ghi chép thôi.” Cô lẩm bẩm. Cô đưa tay chạm vào cây bút tự động trên bàn, hy vọng nó sẽ giúp cô.

Ngay khi cây bút rung nhẹ, những dòng chữ tự động hiện ra:

“Linh Hồ Tam Vĩ: Thông minh, nhanh nhẹn, khả năng phát hiện năng lượng thần linh. Thường sử dụng phép ảo ảnh để thử thách đối tượng. Ghi chép hành vi chi tiết.”

Dạ Hân hít một hơi, cố gắng ghi chép từng cử chỉ, từng ánh mắt của sinh vật. Nhưng linh hồ tam vĩ không đứng yên; nó bay lượn quanh phòng, nhảy lên bàn, đuôi quấn quanh cây bút, khiến Dạ Hân phải dùng hết sức bình sinh để ghi chép.

“Chỉ còn một phút… hai… ba…” Cô nhẩm đếm trong đầu, mồ hôi ướt đẫm trán. Cuối cùng, linh hồ quay lại, đặt ba đuôi xòe rộng như quạt, ánh mắt nhìn Dạ Hân, và… biến mất trong một làn sương trắng.

Dạ Hân thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn xuống cuốn sách phát sáng, thấy mọi hành vi của sinh vật đều được ghi chép đầy đủ, chi tiết và chính xác. Cô vừa mỉm cười, vừa thầm nghĩ:

“Mình làm được thật… không tệ lắm nhỉ?”

Hạo Nguyên xuất hiện bên cạnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng gợi lên một chút khích lệ:

“Ngươi đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên. Nhưng bài kiểm tra thứ hai sẽ khó hơn nhiều. Ngươi phải học cách tương tác trực tiếp với sinh vật thần linh, không chỉ quan sát.”

Dạ Hân giật mình:

“Trực tiếp… nghĩa là mình phải chạm vào chúng à?”

Hạo Nguyên gật đầu:

“Đúng. Trong thần giới, chỉ quan sát không đủ. Ngươi phải học cách đọc năng lượng, cảm nhận hành vi, và đưa ra quyết định nhanh chóng. Sinh vật thần linh không khoan nhượng với sai sót.”

Cô nhìn quanh căn phòng, cảm thấy hơi choáng ngợp, nhưng một phần nhỏ trong cô lại háo hức: đây là cơ hội để cô chứng minh mình không chỉ là cô gái bình thường.

Ngay sau đó, Hạo Nguyên dẫn cô đến một hồ nước lấp lánh trong phòng, nơi một sinh vật khác đang hiện diện – Thanh Long Nhỏ, một rồng nước dài khoảng hai mét, vảy lấp lánh ánh xanh lam. Nó nhìn Dạ Hân bằng ánh mắt tò mò, rồi thở ra làn hơi sương mỏng như mây.

“Bài kiểm tra thứ hai: giao tiếp với sinh vật, thiết lập kết nối năng lượng, và nhận thông tin từ chúng.” Hạo Nguyên nói, giọng trầm hẳn xuống.

Dạ Hân nuốt nước bọt. Cô giơ tay, sợ hãi nhưng cố gắng kiềm chế:

“Xin chào… tôi là Lục Dạ Hân…”

Thanh Long Nhỏ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên như muốn dò xét. Dạ Hân nhắm mắt, cố tập trung vào năng lượng phát ra từ sinh vật, như Hạo Nguyên đã chỉ dạy. Một làn điện nhẹ chạy dọc cánh tay cô, khiến cô rùng mình.

“Đúng rồi… cứ cảm nhận… không cần nói.” Hạo Nguyên đứng phía sau, giọng trầm như tiếng đàn.

Dạ Hân thở đều, chậm rãi, và từ từ cảm nhận được mạch năng lượng của rồng. Cô viết ra những dòng chữ, từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng hơi thở. Thanh Long Nhỏ cuối cùng cúi đầu như chấp nhận cô, và làn sương xanh từ cơ thể nó tan biến, để lại một hạt pha lê nhỏ lấp lánh trên tay Dạ Hân.

“Ngươi vừa nhận được thông tin từ sinh vật thần linh đầu tiên. Chúc mừng.” Hạo Nguyên nói, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lóe lên một chút hài lòng.

Dạ Hân nhìn hạt pha lê trên tay, tim đập nhanh. Cô không biết vì sao, nhưng cảm giác chiến thắng nhỏ bé này khiến cô phấn khích đến mức muốn hét lên.

Sau vài giờ huấn luyện, Dạ Hân mệt rũ người. Cô chưa từng nghĩ một ngày bình thường lại có thể căng thẳng đến vậy. Nhưng Hạo Nguyên chỉ nhíu mày:

“Chưa đủ. Năng lực của ngươi còn yếu. Ngươi phải luyện tập liên tục, nếu không, không thể hoàn thành nhiệm vụ. Ngươi hiểu chứ?”

“Vâng… tôi hiểu rồi.” Dạ Hân cố gắng mỉm cười, dù cơ thể rã rời.

Đêm đến, cô nằm trên chiếc giường pha lê trong phòng, ánh sáng dịu từ những viên pha lê lơ lửng bao quanh. Cô thầm nghĩ:

“Mình sẽ làm được. Mình không thể chết… không thể… trước mắt là Hạo Nguyên, và… cả những sinh vật thần linh này.”

Trong bóng tối, một bóng người đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt đỏ rực, nhìn Dạ Hân. Cô không hề hay biết, một thử thách lớn hơn đang chờ mình: sinh vật thần linh cực kỳ nguy hiểm, không chỉ kiểm tra năng lực mà còn thử cả trái tim.

Hôm sau, Hạo Nguyên đưa cô đến một thư viện khổng lồ, nơi hàng ngàn cuốn sách phát sáng ghi chép toàn bộ thông tin về sinh vật thần linh và nhiệm vụ thần giới.

“Ngươi phải học thuộc lòng, nếu quên bất kỳ thông tin nào, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.” Anh nói, ánh mắt sắc lạnh như dao cắt.

Dạ Hân gật đầu, cắn môi. Cô cảm thấy áp lực đè nặng, nhưng đồng thời, một niềm hứng khởi lạ thường dâng trào. Cuối cùng, cuộc sống nhàm chán trước đây đã biến mất, và thay vào đó là thế giới thần linh huyền bí, nguy hiểm nhưng đầy thú vị.

Những ngày sau, Dạ Hân trải qua hàng loạt thử thách: ghi chép, quan sát, giao tiếp với linh hồ, rồng, phượng hoàng nhỏ… mỗi sinh vật đều khác nhau, đều dạy cô cách tập trung, phản xạ nhanh, và tin vào bản thân.

Họ vừa học vừa trải nghiệm, và qua mỗi ngày, Dạ Hân nhận ra một điều quan trọng: Hạo Nguyên không chỉ là thần quyền năng lạnh lùng, mà còn là người dạy cô cách trở nên mạnh mẽ.

Một buổi tối, khi Dạ Hân mệt nhoài, Hạo Nguyên ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn xa xăm:

“Ngươi có biết tại sao ta chọn ngươi làm thư ký không?” Anh hỏi, giọng vẫn trầm nhưng có vẻ dịu dàng hơn.

Dạ Hân lắc đầu, mắt vẫn lim dim vì mệt:

“Không biết… nhưng tôi… cảm ơn ông.”

Hạo Nguyên khẽ nhíu mày, một nụ cười rất nhỏ thoáng qua khóe môi:

“Ngươi có tinh thần, và đó là điều quan trọng nhất.”

Trong lòng Dạ Hân, tim cô như rộn ràng. Cô biết, dù còn bao nhiêu thử thách phía trước, cô sẽ vượt qua tất cả. Không chỉ vì mạng sống, mà còn vì… một cảm giác lạ thường gọi là kết nối với Hạo Nguyên, vừa kỳ lạ, vừa hấp dẫn, vừa đáng sợ.

Và thế là, một hành trình ngọt ngào, gay cấn, huyền bí và đầy mạo hiểm đang thực sự bắt đầu với Dạ Hân – cô thư ký bất đắc dĩ của Thần Linh Hạo Nguyên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×