Sáng hôm sau, Lục Dạ Hân thức dậy trong căn phòng pha lê quen thuộc, ánh sáng pha lê phản chiếu trên những bức tường trong suốt, tạo ra vô vàn tia sáng lấp lánh như trăm ngàn vì sao. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác cơ thể vẫn còn mệt rã rời sau thử thách sinh tử hôm qua. Nhưng lần này, Hạo Nguyên đã báo trước: thử thách hôm nay sẽ nguy hiểm hơn, đối mặt với linh hồn bí ẩn – kẻ mà nhiều sinh vật thần linh phải dè chừng.
Dạ Hân đứng dậy, tay ôm cây bút phát sáng, tim đập rộn ràng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Thung Lũng Nguyệt Hồn vẫn còn mờ ảo trong làn sương, tiếng gió hú qua tán cây quái dị như thì thầm những lời cảnh báo.
Hạo Nguyên xuất hiện sau lưng cô, giọng trầm lạnh:
“Ngươi đã chuẩn bị chưa?”
Dạ Hân gật đầu, cố gắng lấy bình tĩnh:
“Vâng… tôi… sẽ cố hết sức.”
Anh đưa tay mở một cánh cổng pha lê mới, ánh sáng từ nó rực rỡ hơn bình thường. Bên trong, không gian u tối hơn, mây đen dày đặc, ánh sáng pha lê nhợt nhạt xuyên qua như những tia lửa mờ. Một luồng khí lạnh thốc vào mặt cô, khiến cô rùng mình.
“Đây là… nơi cư ngụ của linh hồn bí ẩn,” Hạo Nguyên nói. “Ngươi phải quan sát, ghi chép, và tìm cách đối thoại nếu có thể. Cẩn thận, bất kỳ sai sót nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống.”
Dạ Hân hít sâu, bước vào không gian mờ ảo. Chỉ vài bước chân, cô đã cảm nhận một năng lượng mạnh mẽ và lạnh lẽo, khác hẳn so với sinh vật thần linh hôm qua. Cây bút rung lên, tự động ghi chép:
Loại linh hồn: chưa xác định
Năng lực: cực kỳ nguy hiểm, có thể thao túng năng lượng xung quanh
Hành vi: quan sát, rình rập, tấn công khi cảm thấy bị đe dọa
Bỗng nhiên, một bóng người mờ ảo hiện ra trước mắt. Linh hồn cao lớn, thân hình như người nhưng đôi mắt đỏ rực, phát ra ánh sáng lạnh lùng. Nó bước tới, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dạ Hân, khiến cô cảm giác tim mình như muốn ngừng đập.
“Mình… phải bình tĩnh… ghi chép… quan sát…” Cô tự nhủ, cố giữ cánh tay không run.
Cây bút phát sáng lập tức ghi chép chi tiết mọi hành vi của linh hồn: cách di chuyển, ánh mắt, năng lượng tỏa ra. Dạ Hân nhận ra một điều quan trọng: linh hồn này cực kỳ thông minh, nó đánh giá cô qua từng cử chỉ nhỏ nhất.
Bất ngờ, linh hồn giơ tay, một luồng năng lượng màu tím bắn ra, bao quanh cơ thể Dạ Hân. Cô cảm thấy cả cơ thể như bị đóng băng, nhưng nhờ tập luyện trước đó, cô biết phải dùng năng lực phản xạ để bảo vệ bản thân. Một lớp ánh sáng màu xanh từ cây bút phát sáng lập tức xuất hiện, tạo ra lá chắn bảo vệ, đẩy luồng năng lượng nguy hiểm đi xa.
Hạo Nguyên xuất hiện bên cạnh, ánh mắt sắc bén như dao:
“Ngươi làm tốt. Giữ bình tĩnh. Linh hồn này thử ngươi, không phải muốn giết ngươi ngay lập tức.”
Dạ Hân hít sâu, tập trung vào năng lượng của linh hồn, cảm nhận từng rung động trong không gian. Cô cố gắng truyền một cảm giác bình yên và không đe dọa, theo hướng Hạo Nguyên dạy.
Linh hồn đứng yên một lúc, rồi cúi đầu, ánh mắt đỏ rực dịu lại. Nó phát ra âm thanh khe khẽ, như đang “nói chuyện” với Dạ Hân qua năng lượng. Cô cảm nhận được những thông điệp mơ hồ: “Ngươi không giống những kẻ khác… có năng lực và lòng can đảm.”
Cô mỉm cười nhỏ, tim rộn ràng:
“Mình… đang giao tiếp với nó… mình làm được… thật sao?”
Hạo Nguyên đứng sau, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng hiếm thấy:
“Đúng vậy… ngươi có năng lực cảm nhận. Nhưng đây mới chỉ là bước đầu. Linh hồn này còn nhiều bí ẩn.”
Trong khoảnh khắc yên tĩnh, linh hồn bỗng phóng ra một luồng ánh sáng mạnh, ép Dạ Hân ngã xuống đất. Cô hét lên, nhưng nhờ phản xạ nhanh, cô tung cây bút phát sáng tạo thành lá chắn bảo vệ, tránh được sát thương.
Tim cô đập thình thịch, cơ thể mệt rũ nhưng ánh mắt quyết tâm:
“Mình không được sợ… mình phải làm được…”
Cô đứng dậy, tiếp tục quan sát linh hồn. Bằng cách giao tiếp năng lượng, cô nhận ra một phần lý do linh hồn này bị gọi là “bí ẩn”: nó từng là thần bảo vệ cổ đại, bị phong ấn và mất ký ức, giờ chỉ còn tồn tại như linh hồn lang thang, thử thách bất kỳ ai xâm nhập lãnh địa.
Dạ Hân nhanh chóng ghi chép:
Nguồn gốc: thần bảo vệ cổ đại, bị phong ấn
Năng lực: thao túng năng lượng, tấn công từ xa, cảm nhận tâm trí đối phương
Hành vi: nghi ngờ, thử thách, phán đoán năng lực
Cô nhận ra, nếu muốn sống sót và hoàn thành nhiệm vụ, cô phải tạo sự tin tưởng với linh hồn, không chỉ quan sát mà còn giao tiếp và đồng cảm.
Cô hít sâu, tập trung toàn bộ năng lượng, truyền đi một cảm giác bình yên và thiện chí. Linh hồn đứng yên một lúc, rồi chậm rãi cúi đầu, ánh mắt đỏ rực dịu lại hẳn. Một luồng năng lượng ấm áp lan ra, và Dạ Hân cảm nhận được một phần ký ức còn sót lại của linh hồn – hình ảnh một lâu đài cổ, những sinh vật thần linh từng sống hòa hợp với con người.
Cô mỉm cười, cảm giác thành công xen lẫn hồi hộp:
“Mình đã làm được… mình đã chạm vào bí ẩn của nó…”
Hạo Nguyên tiến đến, ánh mắt lạnh nhưng ánh lên tia kinh ngạc:
“Ngươi… đã giao tiếp thành công với linh hồn bí ẩn. Điều này… vượt ngoài mong đợi của ta.”
Dạ Hân đỏ mặt, vừa mệt vừa vui:
“Mình… chỉ làm theo những gì ông dạy…”
Buổi chiều, khi Dạ Hân và Hạo Nguyên trở về văn phòng pha lê, cô vẫn còn run rẩy nhưng ánh mắt rạng rỡ. Cô đã vượt qua thử thách sinh tử thứ hai, giao tiếp thành công với linh hồn bí ẩn, và học được nhiều điều về năng lực của mình.
Hạo Nguyên đứng gần, giọng trầm nhưng dịu dàng hiếm thấy:
“Ngươi đã thay đổi… mạnh mẽ hơn. Ngươi không còn là cô gái bình thường nữa.”
Dạ Hân nhìn anh, tim đập rộn ràng, cảm giác vừa sợ hãi, vừa hào hứng:
“Ô… ông… có thật sự nghĩ vậy sao?”
Anh chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt sâu thẳm. Khoảnh khắc ấy, giữa không gian pha lê lấp lánh, Dạ Hân cảm nhận một kết nối khó diễn tả bằng lời – giữa cô và Hạo Nguyên, giữa cô và linh hồn bí ẩn, giữa bản thân và sức mạnh mới mà cô chưa từng biết đến.
Trên đường trở về, Dạ Hân thầm nhủ:
“Mình sẽ sống sót… sẽ trở nên mạnh mẽ… không chỉ vì mạng sống, mà còn vì… Hạo Nguyên, vì linh hồn, và vì chính bản thân mình.”
Và thế là, hành trình đầy thử thách, nguy hiểm, và tình cảm của Dạ Hân – cô thư ký bất đắc dĩ – tiếp tục, mở ra nhiều bí ẩn thần linh hơn, những sinh vật nguy hiểm hơn, và những cảm xúc ngọt ngào xen lẫn kịch tính, đang chờ phía trước.