thư ký của thần linh

Chương 3: Thử thách sinh tử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lục Dạ Hân tỉnh dậy trong căn phòng pha lê quen thuộc, ánh sáng dịu từ những viên pha lê lơ lửng rọi khắp không gian. Cô vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch sau những bài kiểm tra ngày hôm qua, nhưng hôm nay Hạo Nguyên thông báo sẽ là một thử thách lớn hơn – sinh tử.

Dạ Hân ngồi trên giường, tay run run, hít một hơi thật sâu. “Mình phải làm được… nếu không… chắc chắn sẽ… chết.” Nghĩ đến điều đó, cô cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng một phần trong lòng cô lại rạo rực: đây là cơ hội để cô chứng minh bản thân mạnh mẽ hơn mình tưởng.

Hạo Nguyên bước vào phòng, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt sắc bén dường như đọc thấu tâm trí cô. Anh nói:

“Bài kiểm tra hôm nay sẽ là thử thách sinh tử. Ngươi phải đi vào Thung Lũng Nguyệt Hồn, nơi cư ngụ của những sinh vật thần linh nguy hiểm nhất. Mục tiêu: ghi chép hành vi, nhận diện năng lực, và tìm cách hòa hợp hoặc tránh xung đột. Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất.”

Dạ Hân hít một hơi, cố gắng kiềm nỗi sợ:

“Một cơ hội… vậy là… không được sai?”

Hạo Nguyên gật đầu, giọng trầm:

“Đúng. Sai một lần, hậu quả sẽ… khôn lường.”

Cô nắm tay chiếc bút phát sáng, nhìn quanh khu vực trống trải. Thung lũng Nguyệt Hồn không xa, nhưng khi cô vừa chạm vào cánh cổng pha lê dẫn vào đó, một luồng khí lạnh thốc vào mặt, khiến cô giật mình.

Ngay khi bước qua cổng, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi. Mây đen bao phủ, ánh sáng pha lê nhợt nhạt, gió hú rít qua những tán cây quái dị, lá cây phát ra ánh sáng ma mị. Tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi, làm tim Dạ Hân đập loạn.

“Được rồi… bình tĩnh… ghi chép… quan sát…” Cô tự nhủ.

Chưa kịp đi sâu, một sinh vật xuất hiện – cao lớn, thân hình như quái vật pha trộn giữa sói và rồng, mắt đỏ rực, răng nanh lấp lánh. Nó phát ra âm thanh rền rĩ, khiến không gian như rung chuyển.

Dạ Hân lùi lại, cây bút run run trong tay, nhưng cô nhớ lời Hạo Nguyên dặn: không chạy, không sợ, quan sát và ghi chép.

Cô cẩn thận mở cuốn sách phát sáng, bắt đầu ghi lại:

Chiều cao: 3 mét

Hình dáng: pha trộn sói – rồng

Năng lực: phóng năng lượng lửa, tăng tốc độ vượt trội, khứu giác cực nhạy

Hành vi: tấn công khi bị đe dọa, cảnh giác cao

Sinh vật tiến gần, mùi hôi nồng nặc tràn vào mũi Dạ Hân. Cô hít sâu, giữ bình tĩnh, và… bật ra ánh sáng từ cây bút, một lớp năng lượng bảo hộ bao quanh cơ thể cô, như được Hạo Nguyên truyền năng lực gián tiếp.

Cô thở phào, tiếp tục ghi chép hành vi. Bất chợt, sinh vật nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đỏ rực như muốn đọc tâm trí. Dạ Hân cảm giác tim mình nhói lên, nhưng cô tập trung:

“Mình phải làm được… không được sợ… không được sai…”

Bất ngờ, một luồng lửa xanh bắn từ sinh vật, nhưng Dạ Hân né kịp, đồng thời dùng cây bút phát sáng để phản xạ năng lượng, tạo ra một lá chắn nhỏ. Sinh vật dừng lại, nhíu mày, dường như ngạc nhiên trước khả năng của cô.

Cô mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn ghi chép chi tiết:

Đuôi sinh vật rung động khi tấn công

Mắt phát sáng khi căng thẳng

Năng lượng lửa có thể phản xạ được bằng năng lực của cô

Sau vài phút căng thẳng, sinh vật lùi lại, nhún vai như chấp nhận, rồi biến mất trong màn sương. Dạ Hân thở dốc, tay run nhưng cảm giác chiến thắng xen lẫn sợ hãi làm tim cô rộn ràng.

Ngay lúc đó, một sinh vật khác xuất hiện – nhỏ hơn, màu tím, ánh mắt tinh quái. Nó bay quanh cô, để lại ánh sáng lấp lánh trên không trung, phát ra âm thanh khe khẽ như cười.

Dạ Hân nhìn, mắt sáng lên:

“Được rồi… lần này… thử thách không phải là tấn công trực tiếp, mà là… quan sát, phản ứng và giao tiếp.”

Cô hít sâu, thử tập trung vào năng lượng của sinh vật, như Hạo Nguyên đã hướng dẫn. Một làn điện nhẹ chạy dọc tay, và cây bút lập tức ghi lại các hành vi: bay vòng quanh, phát sáng khi hài lòng, ẩn nấp khi cảm thấy nguy hiểm.

“Không tệ… cô đang làm tốt.” Hạo Nguyên xuất hiện bất ngờ, đứng trên một tảng đá, ánh mắt lạnh nhưng giọng nói ấm hơn một chút.

Dạ Hân quay lại, đỏ mặt:

“Ô… ông xuất hiện từ khi nào?”

Hạo Nguyên chỉ khẽ nhún vai, ánh mắt vẫn theo dõi cô:

“Ta đang quan sát tiến độ của ngươi. Ngươi đã thể hiện tinh thần và bản lĩnh.”

Dạ Hân mỉm cười nhỏ, tim cô ấm áp. Cô nhận ra, không chỉ sinh vật thần linh, mà Hạo Nguyên cũng là một phần động lực để cô cố gắng.

Thử thách tiếp theo là giao tiếp trực tiếp với phượng hoàng nhỏ – một sinh vật cao quý, ánh lông đỏ rực như lửa, bay quanh khu vực, phát ra âm thanh vang vọng. Dạ Hân phải thu hút sự chú ý của nó, cảm nhận năng lượng, và nhận thông tin về sinh vật khác đang ẩn náu trong Thung Lũng.

Cô hít sâu, mở lòng, cố gắng tập trung. Phượng hoàng nhỏ đáp lại ánh mắt cô, và cô nhận ra một cảm giác kỳ lạ: sinh vật hiểu và chấp nhận cô. Cây bút ghi chép tự động, từng cử chỉ, từng hơi thở, từng ánh mắt của phượng hoàng được lưu lại.

Hạo Nguyên đứng bên cạnh, ánh mắt lấp ló tia kinh ngạc:

“Ngươi… hiểu chúng nhanh hơn dự kiến.”

Dạ Hân đỏ mặt, vừa mệt vừa vui:

“Mình… chỉ đang cố gắng mà…”

Buổi chiều, khi Dạ Hân hoàn tất thử thách sinh tử, Hạo Nguyên dẫn cô ra bờ hồ pha lê, ánh sáng mặt trời xuyên qua mây tạo ra những vệt sáng rực rỡ. Cô nhìn xung quanh, cảm giác một thế giới hoàn toàn mới, đầy nguy hiểm nhưng cũng đẹp mê hồn.

Hạo Nguyên nói, giọng trầm nhưng ấm áp:

“Ngươi đã trải qua thử thách sinh tử đầu tiên. Nhưng chỉ có thể sống sót và mạnh mẽ nếu tiếp tục rèn luyện. Ngươi hiểu không?”

Dạ Hân gật đầu, ánh mắt quyết tâm:

“Vâng, tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi… sẽ trở thành thư ký xứng đáng với ông.”

Hạo Nguyên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:

“Ngươi… đang thay đổi. Điều này khiến ta… bất ngờ.”

Trong lòng Dạ Hân, tim cô đập nhanh. Cô biết, mối quan hệ giữa cô và Hạo Nguyên sẽ còn phức tạp hơn, không chỉ là quan hệ thần linh – thư ký, mà còn là tình cảm, sự tin tưởng, và kết nối sâu sắc.

Trên đường trở về, Dạ Hân nhìn bầu trời, ánh sáng pha lê phản chiếu trên làn sương, và tự nhủ:

“Mình sẽ sống sót… và không chỉ sống sót, mình sẽ trở nên mạnh mẽ. Để xứng đáng với Hạo Nguyên… và với chính bản thân mình.”

Và thế là, hành trình huyền bí, đầy thử thách và tình cảm của Dạ Hân – cô thư ký bất đắc dĩ – tiếp tục, với nhiều sinh vật thần linh nguy hiểm hơn, nhiều bài học mới, và những cảm xúc ngọt ngào xen lẫn kịch tính, đang chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×