Buổi tư vấn đầu tiên diễn ra tại phòng làm việc của Tâm Đoan. Văn Khánh vẫn tỏ ra khó chịu và nghi ngờ về phương pháp. Tâm Đoan giải thích về "Role Play - Thực hành Vai" để anh rể làm quen lại với sự lãng mạn và yêu cầu anh xem cô là một "người phụ nữ khác" mà anh đang theo đuổi. Tâm Đoan buộc Văn Khánh nhìn thẳng vào mắt cô, thực hành ánh mắt yêu thương và khao khát. Khoảng cách vật lý giữa họ bị rút ngắn, tạo ra sự căng thẳng tâm lý lớn.
Phòng tư vấn của Tâm Đoan được thiết kế để tạo sự an toàn, nhưng đối với Văn Khánh, nó lại giống như một chiến trường. Hắn ngồi đối diện cô trên chiếc ghế sofa da mềm mại, khoanh tay, khuôn mặt thể hiện rõ sự khó chịu.
“Tôi vẫn không hiểu. Cô có thể giải thích cách mà việc ‘cải thiện kỹ năng giao tiếp’ lại bao gồm việc tôi phải gặp cô hàng tuần, trong khi tôi đang có rất nhiều việc phải làm không?” Văn Khánh hỏi, giọng hắn đầy mỉa mai.
Tâm Đoan đặt một chiếc gương nhỏ trên bàn cà phê giữa họ. “Thưa Giám đốc Văn, vấn đề của anh không phải là kỹ năng giao tiếp với đối tác, mà là khả năng thể hiện sự ấm áp và sự kết nối cảm xúc với người mình yêu. Kỹ năng giao tiếp trong tình yêu.”
“Tôi là người đàn ông đã kết hôn, tôi không cần học cách quyến rũ người khác.”
“Đúng vậy. Nhưng anh cần học cách tái quyến rũ vợ mình. Và để làm điều đó, anh phải chấp nhận thực hành với tôi. Cô ấy không thể làm gương cho anh, vì cô ấy là vấn đề. Tôi, với vai trò cố vấn, sẽ là bức tường phản chiếu tốt nhất cho anh.”
Tâm Đoan đẩy chiếc gương về phía Văn Khánh. “Bài tập đầu tiên: Hãy nhìn vào gương và tự nhủ rằng anh là người đàn ông quyến rũ nhất thế giới. Sau đó, hãy nhìn tôi. Coi tôi là bất kỳ ai... miễn là người đó không phải là người thân của anh.”
Văn Khánh miễn cưỡng làm theo. Hắn nhìn vào gương, rồi nhìn sang Tâm Đoan. Ánh mắt hắn, dù chuyên nghiệp, vẫn đầy sự lạnh lùng và cảnh giác.
“Ánh mắt đó sẽ khiến đối tác kinh doanh run sợ, nhưng nó sẽ khiến vợ anh lạnh nhạt. Sự lãng mạn bắt đầu từ ánh mắt, Giám đốc Văn,” Tâm Đoan nhẹ nhàng chỉ trích.
Yếu tố Tension: Tâm Đoan buộc Văn Khánh nhìn thẳng vào mắt cô, thực hành ánh mắt yêu thương. Khoảng cách vật lý bị rút ngắn.
Tâm Đoan dịch chuyển ghế của mình lại gần Văn Khánh hơn. Cô ngồi thẳng, đối diện trực tiếp với hắn, khuôn mặt chỉ cách hắn một khoảng nhỏ.
“Bây giờ, hãy nhìn thẳng vào mắt tôi, Giám đốc. Hãy tưởng tượng rằng tôi là người phụ nữ anh khao khát nhất. Không phải tình dục, mà là sự kết nối cảm xúc. Hãy để ánh mắt anh nói rằng: ‘Anh yêu em’.”
Văn Khánh do dự. Hắn chưa bao giờ để một người phụ nữ xa lạ nào nhìn vào mắt mình với cường độ như vậy.
Cuối cùng, hắn chấp nhận thử thách. Văn Khánh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Tâm Đoan. Ban đầu là sự miễn cưỡng, sau đó là sự tò mò.
Tâm Đoan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Ánh mắt của Văn Khánh, khi hắn dồn toàn bộ sự tập trung vào nó, thật sự có sức hút đáng sợ.
“Rất tốt. Anh đã có được sự tập trung. Bây giờ, hãy thêm một chút cảm xúc. Cảm xúc khao khát,” Tâm Đoan nói, giọng cô hơi khàn.
Văn Khánh không nói gì, nhưng ánh mắt hắn dần thay đổi. Nó không còn lạnh lùng, mà trở nên sâu lắng và đầy gợi cảm, như thể hắn đang nhìn thấu tâm hồn cô. Sự khao khát, dù là giả vờ, đã được truyền tải một cách hoàn hảo.
Tâm Đoan buộc phải lùi lại, cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng.
“Đủ rồi. Bài tập kết thúc. Anh làm tốt hơn tôi nghĩ,” Tâm Đoan nói, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp.
Văn Khánh nở một nụ cười nhếch mép nhẹ. “Cô nói đúng, Dr. A. Tôi là một người học rất nhanh. Cô nên biết điều đó.”
Hắn đứng dậy, nhưng ánh mắt hắn vẫn còn vương vấn trên người cô. Tâm Đoan biết, bài tập này không chỉ giúp Văn Khánh, mà còn đánh thức những cảm xúc cấm kỵ bên trong cô.
Cả hai đã phá vỡ rào cản tâm lý. Ranh giới vật lý là điều tiếp theo cần phải bảo vệ.