Bài tập thứ ba tập trung vào lời nói ngọt ngào và sự tán tỉnh bằng ngôn ngữ cơ thể. Tâm Đoan yêu cầu Văn Khánh thực hành những lời khen ngợi thẳng thắn và những câu tán tỉnh, nhắm vào cơ thể và vẻ ngoài của cô, nhằm tăng sự tự tin. Văn Khánh bị cuốn vào vai diễn, lời nói của hắn quá chân thật khiến Tâm Đoan bối rối. Cả hai thực hành động tác "hôn má" như một bước tiến trong hẹn hò, tạo ra cú chạm da thật đầu tiên ngoài cú bắt tay.
Buổi tư vấn thứ ba. Văn Khánh đã quen với không khí nhập vai trong phòng. Hắn cởi áo vest, ngồi một cách thoải mái hơn.
“Hôm nay, chúng ta sẽ tập trung vào ngôn ngữ. Hãy học cách thể hiện sự hấp dẫn, Giám đốc Văn. Phụ nữ cần được công nhận,” Tâm Đoan bắt đầu.
“Tôi nghĩ vợ tôi biết cô ấy đẹp,” Văn Khánh đáp, có chút miễn cưỡng.
“Biết là một chuyện. Nghe là chuyện khác. Anh phải khiến cô ấy cảm thấy mình là người phụ nữ duy nhất trong mắt anh. Hãy thực hành điều đó với tôi,” Tâm Đoan nói.
Tâm Đoan yêu cầu Văn Khánh thực hành một loạt lời khen ngợi, từ ngoại hình đến sự nghiệp.
“Bắt đầu với một lời khen về trang phục của tôi. Hãy thành thật nhất có thể,” Tâm Đoan ra lệnh.
Văn Khánh nhìn cô, ánh mắt sắc bén như một nhà phê bình. Hôm nay, Tâm Đoan mặc một chiếc váy công sở màu xanh ngọc bích, tôn lên đường cong quyến rũ.
“Chiếc váy đó… nó không phải là màu tôi thích, nhưng màu xanh ngọc đó làm nổi bật làn da trắng của cô. Nó khiến cô trông mỏng manh một cách nguy hiểm,” Văn Khánh nói, giọng hắn trầm khàn và mang tính cá nhân quá mức.
Tâm Đoan cảm thấy da thịt mình nóng lên. Lời khen này quá thẳng thắn và không hề giống một vai diễn.
“Rất tốt. Bây giờ, hãy thẳng thắn hơn. Hãy khen ngợi điều gì đó mà anh thấy hấp dẫn trên cơ thể tôi,” Tâm Đoan nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
Yếu tố Tension: Văn Khánh khen ngợi vẻ đẹp của Tâm Đoan, lời nói quá chân thật. Văn Khánh bị cuốn vào vai diễn.
Văn Khánh mỉm cười nhếch mép, ánh mắt hắn lướt qua vai cô, xuống đến chiếc cổ thon dài.
“Cô có một chiếc cổ rất đẹp, Dr. A. Dáng cổ của người phụ nữ biết kiểm soát và kiêu hãnh. Tôi tự hỏi, khi cô buông bỏ sự kiểm soát, trông cô sẽ như thế nào,” Văn Khánh thì thầm.
Tâm Đoan cứng đờ người. Hắn không chỉ khen ngợi. Hắn đang tán tỉnh cô một cách công khai, xâm phạm ranh giới tâm lý.
“Giám đốc Văn, anh đi hơi xa rồi. Chúng ta đang tập trung vào kỹ năng. Hãy chuyên nghiệp hơn,” Tâm Đoan cảnh báo, nhưng giọng cô lại thiếu sự kiên quyết.
“Chuyên nghiệp? Tôi đang diễn vai một người đàn ông khao khát vợ mình, Dr. A. Và tôi phải dùng kỹ năng quyến rũ tôi học được. Nếu cô không cảm thấy gì, thì vai diễn của tôi chưa đạt,” Văn Khánh đáp, hắn đẩy trách nhiệm về phía cô.
Cả hai thực hành động tác "hôn má" như một bước tiến trong hẹn hò (chạm da thật, nhưng giả vờ).
“Được rồi. Bài tập tiếp theo: Hẹn hò. Kết thúc buổi hẹn, hãy thể hiện sự trân trọng bằng một cú chạm nhẹ,” Tâm Đoan nói, cô đứng dậy và lùi lại một bước.
“Cú chạm nhẹ?”
“Đúng vậy. Ví dụ: một nụ hôn phớt lên má. Đó là bước đầu tiên để tiến đến sự thân mật hơn. Hãy làm như thể tôi là người phụ nữ anh muốn hẹn hò lần thứ hai.”
Văn Khánh tiến đến gần Tâm Đoan. Hắn không hề do dự. Hắn đặt hai tay lên vai cô, kéo cô lại gần hơn.
Tâm Đoan cảm thấy hơi thở hắn phả vào tai. Mùi nước hoa sang trọng của hắn bao trùm lấy cô.
Thay vì chỉ phớt qua, Văn Khánh đặt môi hắn lên má Tâm Đoan, và giữ lại đó lâu hơn mức cần thiết. Môi hắn lạnh lẽo nhưng đầy áp lực. Cú chạm da thật này, dù là má, đã phá vỡ ranh giới "không chạm" của cô.
Văn Khánh buông ra, nhìn vào đôi mắt đang bối rối của Tâm Đoan.
“Cô có cảm thấy sự trân trọng chưa, Dr. A?” Văn Khánh hỏi, giọng hắn thì thầm, đầy vẻ nguy hiểm.
Tâm Đoan cố lấy lại hơi thở. “Rồi. Rất… chân thật. Nhưng lần sau, hãy tôn trọng thời gian của động tác.”
Tâm Đoan biết, bài tập này là một sai lầm lớn. Sự hấp dẫn thể xác đã bắt đầu lên tiếng. Cú chạm má đã mở ra cánh cửa cho những cú chạm tiếp theo, và cô không chắc mình có thể đóng nó lại.