thử lòng anh rể

Chương 5: Ăn Tối và Buông Lỏng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tâm Đoan quyết định đưa buổi thực hành ra ngoài phòng tư vấn: một bữa tối lãng mạn giả vờ tại một nhà hàng sang trọng. Họ phải diễn cảnh một cặp đôi đang hẹn hò thật sự, đối mặt với ánh mắt của người lạ. Văn Khánh buông lỏng hơn, nói những lời cá nhân và thật lòng về cuộc sống của mình. Yếu tố H+ là Văn Khánh nắm tay Tâm Đoan dưới gầm bàn để thực hành sự kết nối. Cảm giác ấm áp và kéo dài của cú chạm khiến Tâm Đoan bối rối và tội lỗi.

Để Văn Khánh có thể áp dụng kiến thức vào thực tế, Tâm Đoan đề nghị một buổi thực hành ngoài trời.

“Chúng ta sẽ đi ăn tối, Giám đốc Văn. Anh phải thể hiện sự lãng mạn trong môi trường thực tế,” Tâm Đoan nói.

“Ăn tối? Ở đâu?”

“Ở một nhà hàng sang trọng. Anh phải hành động như một người đàn ông đang cố gắng tán tỉnh người phụ nữ anh khao khát,” Tâm Đoan dặn dò.

Buổi tối, họ gặp nhau tại một nhà hàng lãng mạn, ánh nến lung linh. Văn Khánh mặc một bộ vest lịch lãm, còn Tâm Đoan chọn chiếc váy cocktail trang nhã. Họ trông như một cặp đôi hoàn hảo.

Tension: Văn Khánh bắt đầu buông lỏng, chia sẻ những câu chuyện cá nhân và thật lòng. Sự giao tiếp vượt quá phạm vi chuyên môn.

Trong suốt bữa ăn, Văn Khánh bắt đầu nói về những điều cá nhân, không còn là những lời nói khuôn mẫu như trong phòng tư vấn.

“Hôm nay, tôi có một hợp đồng lớn bị hủy bỏ. Mọi người đều nghĩ tôi không quan tâm, nhưng sự thật là… tôi cảm thấy rất mệt mỏi,” Văn Khánh nói, hắn nhìn Tâm Đoan, ánh mắt hắn chứa đựng một sự yếu đuối hiếm có.

Tâm Đoan sững sờ. Cô biết Văn Khánh đang buông lỏng, và điều này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tư vấn.

“Giám đốc Văn, anh đang chia sẻ điều không nằm trong bài tập,” Tâm Đoan nhắc nhở.

“Nhưng ‘bạn gái’ của tôi phải là người lắng nghe. Và cô là người duy nhất ở đây. Hãy lắng nghe đi, Dr. A. Cô có vẻ là người duy nhất không đánh giá tôi,” Văn Khánh nói, giọng hắn trầm ấm.

Tâm Đoan cảm thấy một sự gắn kết cảm xúc mạnh mẽ nảy sinh. Cô gật đầu. “Tôi đang lắng nghe. Hãy cứ nói.”

Yếu tố H+ (Tension): Văn Khánh nắm tay Tâm Đoan dưới gầm bàn để thực hành sự kết nối. Cảm giác ấm áp của tay anh rể khiến Tâm Đoan bối rối và tội lỗi.

Khi người phục vụ dọn món chính, Văn Khánh đột ngột cúi người về phía trước.

“Giờ là bài tập: Thể hiện sự kết nối vật lý kín đáo. Hãy làm điều này khi cô đang nói chuyện,” Văn Khánh thì thầm, sau đó, hắn đặt tay xuống gầm bàn.

Tâm Đoan cảm nhận được tay hắn tìm kiếm và nắm lấy tay cô.

Cú chạm này không mang tính kích thích mạnh như cái ôm ở chương trước, nhưng nó kéo dài và đầy sự ám chỉ. Dưới ánh nến, trong môi trường công cộng, sự lén lút này mang lại sự mạo hiểm khó tả.

Văn Khánh miết nhẹ ngón tay cái lên mu bàn tay Tâm Đoan, một cử chỉ dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu.

“Cô đang nghĩ gì vậy, ‘Em yêu’?” Văn Khánh hỏi, giọng hắn đột ngột chuyển sang tông tình tứ, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn vào mắt cô.

Tâm Đoan cảm thấy sự bối rối và tội lỗi dâng lên. Mình đang làm gì vậy? Người đàn ông này là anh rể mình.

“Tôi… tôi đang nghĩ về kế hoạch phát triển của anh. Anh cần phải tin tưởng vào bản thân,” Tâm Đoan nói, cô cố gắng nói về công việc trong khi tay cô bị hắn giữ chặt.

“Tôi tin tưởng vào cô. Cô là người duy nhất giúp tôi buông lỏng,” Văn Khánh đáp. Hắn siết tay cô thêm một chút, truyền cho cô sự ấm áp và sự khẳng định.

Khi họ rời khỏi nhà hàng, Văn Khánh vẫn giữ tay Tâm Đoan, công khai như thể họ là một cặp đôi thật sự.

“Bài tập thành công, Giám đốc Văn. Anh đã thể hiện sự kết nối rất tự nhiên,” Tâm Đoan nói khi họ dừng lại ở bãi đỗ xe.

Văn Khánh không buông tay cô. Hắn nhìn cô dưới ánh đèn mờ ảo.

“Cô có nghĩ rằng Mai Chi sẽ thích cách tôi thể hiện sự kết nối này không, Dr. A?” Văn Khánh hỏi, ánh mắt hắn như đang dò xét.

Tâm Đoan biết, câu hỏi đó không dành cho Mai Chi. Nó dành cho cô.

“Chắc chắn rồi. Cô ấy sẽ rất hạnh phúc,” Tâm Đoan nói, cô nhanh chóng rút tay ra.

Sự gần gũi trong đêm tối đã khiến ranh giới chuyên môn của Tâm Đoan bị lung lay nghiêm trọng. Cô không còn cảm thấy mình là cố vấn nữa, mà là người phụ nữ đang hẹn hò với anh rể mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×