Bài tập hôm nay tập trung vào sự kết nối thân mật qua ngôn ngữ cơ thể, đặc biệt là tư thế ôm. Tâm Đoan yêu cầu Văn Khánh thực hành sự thân mật vật lý qua gương, diễn cảnh ôm Mai Chi từ phía sau. Văn Khánh phải ôm cô từ phía sau (trong vai Mai Chi), nhìn vào gương để sửa tư thế, tạo nên một khoảnh khắc gần gũi và áp sát cơ thể. Sự tiếp xúc cơ thể mạnh mẽ và hơi thở của anh rể phả vào cổ khiến Tâm Đoan bối rối và tội lỗi.
Buổi tư vấn thứ tư. Tâm Đoan đã chuẩn bị một chiếc gương lớn, đặt ở góc phòng.
“Hôm nay chúng ta sẽ làm việc với ‘Ngôn ngữ Cơ thể Kết nối’, Giám đốc Văn. Sau lời nói ngọt ngào, anh cần phải thể hiện sự sở hữu và an toàn bằng hành động,” Tâm Đoan giải thích, giọng cô cố giữ vẻ lạnh lùng hơn bình thường.
Văn Khánh im lặng. Hắn biết, bài tập hôm nay sẽ là sự tiếp xúc vật lý mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.
“Bài tập là: Ôm. Ôm không chỉ là một cử chỉ. Nó là sự truyền tải cảm xúc. Anh sẽ ôm tôi, và nhìn vào gương để xem cử chỉ của anh thể hiện điều gì,” Tâm Đoan ra lệnh.
Tâm Đoan đứng thẳng trước chiếc gương. “Anh sẽ ôm tôi từ phía sau. Hãy tưởng tượng tôi là Mai Chi, và anh đang muốn thể hiện sự trân trọng và an toàn.”
Văn Khánh tiến đến. Anh rể cao hơn cô rất nhiều, tạo ra sự chênh lệch đáng kể.
H+ Gần gũi: Lần ôm đầu tiên (từ phía sau). Cảm nhận cơ thể nhau qua lớp quần áo. Tâm Đoan cảm thấy bối rối khi Văn Khánh ôm quá chặt, hơi thở anh phả vào gáy cô.
Minh Quân đặt hai tay lên vai Tâm Đoan. Ban đầu là một cú chạm nhẹ, sau đó, hắn vòng tay qua eo cô, kéo cô sát vào người hắn.
Cơ thể Tâm Đoan cứng đờ. Cô cảm nhận được hơi ấm và sự săn chắc từ lồng ngực và bụng của Văn Khánh áp sát vào lưng cô. Mặc dù là qua lớp quần áo, sự gần gũi này vẫn mang tính xâm phạm mạnh mẽ.
“Giữ như vậy,” Tâm Đoan nói, giọng cô run nhẹ. “Bây giờ, nhìn vào gương. Tư thế ôm của anh có vẻ quá chuyên nghiệp, không có sự thả lỏng.”
Văn Khánh nhìn vào gương. Hắn thấy hình ảnh của hai người: một người đàn ông thành đạt đang ôm một người phụ nữ trẻ. Hình ảnh đó mang một sự căng thẳng giới tính không thể phủ nhận.
Văn Khánh siết chặt vòng tay hơn. Hắn tựa cằm lên vai cô, hít một hơi thật sâu. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào vành tai Tâm Đoan.
“Thả lỏng cơ thể. Hãy cảm nhận sự thoải mái,” Văn Khánh nói, nhưng giọng hắn lại như đang tự trấn an chính mình.
Tâm Đoan nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được sự cứng rắn của cánh tay hắn, cảm nhận được nhịp tim nhanh hơn bình thường của hắn đập ngay sau lưng mình. Sự gần gũi này hoàn toàn vượt quá mọi giới hạn chuyên môn.
“Giám đốc Văn, anh đang ôm quá chặt. Tư thế này mang tính chiếm hữu hơn là an toàn,” Tâm Đoan nói, cố gắng giữ lại chút lý trí.
“Chiếm hữu à?” Văn Khánh thì thầm, giọng hắn khàn khàn. “Tôi nghĩ người đàn ông cần phải cho người phụ nữ thấy cô ấy thuộc về hắn. Không phải sao?”
Hắn lắc nhẹ cằm trên vai cô, cố tình tạo ra một cử chỉ thân mật.
Tâm Đoan mở mắt, nhìn vào gương. Cô thấy vẻ mặt của Văn Khánh trong gương: ánh mắt hắn đầy sự tập trung và khao khát, không phải của một người đang diễn.
“Đủ rồi, Giám đốc Văn. Anh đã hiểu được tư thế. Anh có thể buông ra,” Tâm Đoan ra lệnh, đẩy nhẹ tay hắn.
Văn Khánh buông tay, nhưng hắn lại miết nhẹ lòng bàn tay lên eo cô trước khi rút về.
Tâm Đoan quay lại. Mặt cô đỏ bừng.
“Tôi đã phá vỡ quy tắc ‘không chạm’ của cô, Dr. A,” Văn Khánh nói, ánh mắt hắn đầy thách thức.
“Đó là ‘chạm chuyên môn’ để điều chỉnh tư thế, Giám đốc. Tôi là người hướng dẫn. Đừng nhầm lẫn,” Tâm Đoan đáp, cô biết mình đang tự lừa dối.
Nhưng trong lòng, Tâm Đoan biết: lần ôm này không hề mang tính chuyên môn. Cả hai đều đã cảm nhận được sự hấp dẫn giới tính cấm kỵ. Ranh giới của hợp đồng đã bắt đầu rạn nứt.