Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng

Chương 3: Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng


trước sau

3.

 

 

 

Thêm vào chuyện Đào Cúc luôn nói xấu sau lưng ta, đám nha hoàn, bà tử trong phủ đều nghĩ rằng ta là kẻ hẹp hòi, t h a m l a m ăn bớt tiền thưởng.

 

 

 

Giờ đây, ta bắt quả tang Đào Cúc ngay tại trận.

 

 

 

Ta cười lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi cảm thấy bất bình, vậy cứ tìm quản sự sổ sách trong vương phủ, hoặc đến gặp Thẩm ma ma bên cạnh Dư trắc phi, để mọi người rõ ràng về hướng đi của số bạc.”

 

 

 

Có thể bạn thích

 

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"

 

 

Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần

 

 

Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!

 

 

Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

 

Ta đưa mắt quan sát từng người một.

 

 

 

Những người hầu kẻ hạ này vẫn là những người quen thuộc từ kiếp trước, không thay đổi gì, ta đều hiểu rõ tính cách từng người. Họ không phạm sai lầm lớn, dù có xem thường sau lưng ta, nhưng chưa từng hại ta.

 

 

 

Cùng lắm là sau khi vào trong cung, mỗi người đều tự tìm con đường riêng.

 

 

 

Ta bảo họ: “Các ngươi cùng ta đi đòi lại bổng lộc và tiền thưởng.”

 

 

 

Theo quy định trong phủ, viện của ta gồm hai nha hoàn, một bà tử, một tiểu tư, thêm cả Đào Cúc, tổng cộng là năm phần thưởng. Đào Cúc t r ừ n g to mắt, vẻ không tin nổi khi thấy ta dám đ ố i đ ầ u với Thẩm ma ma, thậm chí còn muốn cùng nha hoàn, bà tử đứng lên đòi công bằng.

 

 

 

Ngón tay Đào Cúc run rẩy chỉ vào ta: “Ngươi... ngươi mất trí rồi à?”

 

 

 

“Dư trắc phi là đích tỷ của ngươi, trong vương phủ là trắc phi danh chính ngôn thuận, còn ngươi chỉ là một thiếp thất, sao lại d á m?”

 

 

 

Ta đẩy Đào Cúc chắn ngang cửa, lạnh giọng quát: “Láo xược! Ta là chủ tử, ngươi là nô tỳ, ngươi dám cản đường ta?”

 

 

 

Đào Cúc bị cơn giận của ta dọa cho cứng họng, không dám hoàn toàn chống đối.

 

 

Noãn Tâm rơi vào vòng xoáy yêu, hận, dây dưa không dứt giữa thiên đàng và địa cùng Hoắc Thiên Kình

 

 

Minh Hoa Thường mơ thấy mình là thiên kim giả, liền nỗ lực lấy lòng huynh trưởng trên danh nghĩa của mình

 

 

Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp, bỗng dưng có thêm 1 người chồng, thân mặc quân trang, ánh mắt nhìn cô chứa sự ghét bỏ...

 

 

Thứ trưởng nữ Ôn gia ác độc trèo được lên giường của Thái Tử, nhưng mà không ngờ được hắn càng ngủ càng hăng

 

 

 

Nhưng Tưởng bà tử bên cạnh rốt cuộc là người cũ trong phủ, lập tức hiến kế: “Thẩm ma ma là người thân cận của Dư trắc phi, còn quản sự sổ sách trong vương phủ, e là chủ tử cũng không tiện can thiệp.”

 

 

 

Tưởng ma ma sợ chúng ta sẽ gặp rắc rối nên mới có ý nhắc nhở.

 

 

 

Tuy nhiên, ta chợt nghĩ đến một cách khác, chỉ cần gây n á o đ ộ n g lớn thì tỷ tỷ chắc chắn không thoát khỏi liên quan.

 

 

 

Chỉ cần làm lớn đến mức k i n h đ ộ n g đến Vương phi là được.

 

 

 

Ta khẽ dặn dò tiểu tư duy nhất bên cạnh: “Chuyện quản lý bếp núc, tiền thưởng trong phủ lẽ ra phải qua tay Vương phi xem xét, Tiểu Doãn Tử, ngươi đi bẩm báo một tiếng.”

 

 

 

Dù cho Lưu trắc phi cótranh đoạt với đích tỷ thế nào, đến cuối cùng một người là quý phi, một người là phi tử bình thường mà thôi.

 

 

 

Vương phi mới là Mẫu nghi thiên hạ tương lai.

 

 

 

Đến nước này, chỉ còn Đào Cúc bất mãn, lẩm bẩm: “Ngươi không sợ làm phiền sự thanh tịnh của vương phi, liên lụy chúng ta cùng chịu phạt sao?”

 

 

 

Ta chẳng muốn phí lời với Đào Cúc. Nàng ta giống như ta ở kiếp trước, một lòng hướng về đích tỷ, không cứu vãn được.

 

 

 

Ta dẫn theo bọn nha hoàn, bà tử đến gặp đích tỷ, không ngờ lại bắt gặp nàng ta và Thẩm ma ma đang âm thầm bày mưu tính kế. Đích tỷ t ứ c t ố i đến p h á t điên: “Con tiện nhân họ Lưu đáng c h ế t, dám bám lấy vương gia suốt đêm!”

 

 

 

Trong phòng vang lên tiếng bình hoa vỡ và âm thanh h ỗ n l o ạ n, có lẽ do Xuân Lan không mời được Tấn vương, làm cho đích tỷ mất m ặ t ê chề.

 

 

 

Chẳng qua…

 

 

 

Những đồ vật trong phòng do Tấn vương ban tặng quả thật rất nhiều. Vị vua tương lai này rất giỏi cân bằng mọi thứ, thường có cách bù đắp sau mọi việc.

 

 

 

Thẩm ma ma nói: “Tiểu tiện nhân Xuân Lan quả thật là vô dụng, theo ý lão thân, phải để con t i ệ n n h ân kia đi quyến rũ vương gia mới được.”

 

 

 

“Gương mặt của ả cũng đủ khiến chủ nhân biệt viện kia phải sinh lòng ghen tị, chúng ta mới có thể đạt được mục đích!”

 

 

 

 

Đám nô bộc nghe thấy chuyện không nên nghe, đều im thin thít.

 

 

 

“Con tiểu tiện nhân” trong lời lời Thẩm ma ma, không cần nghĩ cũng biết ám chỉ ai.

 

 

 

Giọng nói sắc bén của tỷ tỷ cất lên: “Ai mà biết được Dư Thanh Trúc có định nảy sinh ý định quyến rũ vương gia không?!”

 

 

 

Thẩm ma ma nói tiếp: “Theo ý lão thân, cứ trói con tiện nhân đó lại, n é m vào biệt viện của con tiện nhân họ Lưu.”

 

 

 

“Dàn dựng thành một vở kịch Lưu tiện nhân g h e n t u ô n g, để vương gia thấy rõ bộ mặt tranh giành của các nàng.”

 

 

 

Thật là mưu h è n kế bẩn.

 

Truyện tranh đang HOT

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

 

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

 

 

Thẩm ma ma hoàn toàn không ngờ sẽ gặp ta ngay ngoài cửa, mặt bà ta tái m é t vì bất ngờ.

 

 

 

Sự độc ác trong mắt đích tỷ chưa kịp thu lại, giọng còn pha chút hốt hoảng hỏi: “Thanh Trúc, muội đến từ bao giờ?”

 

 

 

Nhìn thấy nha hoàn, bà tử theo sau ta, sắc mặt đích tỷ càng khó coi. Vì giữ vẻ đoan trang, nàng ta không dám phát tác.

 

 

 

Ta nở nụ cười e ấp, như thể chưa nghe thấy gì, chỉ nói: “Muội túng thiếu, đến xin lại bổng lộc của mình, cả tiền thưởng của đám nô tỳ trong viện cũng muốn nhờ tỷ trợ giúp.”

 

 

 

Mặt đích tỷ cứng đờ, như thể không tin vào tai mình.

 

 

 

Thẩm ma ma phản ứng nhanh hơn, q u át: “Ngươi nói bậy gì thế!”

 

 

 

“Tiền thưởng trong viện ngươi mà lại đến đòi bên Trắc phi nương nương, ngươi mất trí rồi à?”

 

 

 

Đích tỷ để mặc Thẩm ma ma trách mắng, cũng nhìn ta với vẻ b ấ t m ã n, ngầm đồng tình rằng đây là chuyện hoang đường.

 

 

 

Nhưng ta làm mặt tủi thân, lấy lời Đào Cúc nói đáp trả: “Tiền mừng của vương phủ, đáng lý ra là toàn bộ hạ nhân đều có phần, nhưng phần của ta lại được gửi vào viện của tỉ...”

 

 

 

Nói rồi, ánh mắt ta liếc về phía mớ hỗn độn dưới đất.

 

 

 

Đích tỷ thật là mạnh tay đập phá, chắc là tham lam quen rồi, không hề tiếc của.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!