Sân bay quốc tế, ánh nắng chiếu qua cửa kính, phản chiếu lên những hành lý lấp lánh và những bước chân hối hả của người đi kẻ đến. Giữa dòng người ấy, Linh đứng im, tay nắm chặt vali, mắt chăm chú nhìn Huy – người đàn ông đã cùng cô trải qua những tháng ngày đẹp nhất của tuổi trẻ. Khoảng cách giữa họ hôm nay không chỉ là vài mét, mà là hàng nghìn cây số, là sự bắt đầu của một hành trình tình yêu xa xôi.
Huy tiến lại gần, ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng ngập tràn nỗi buồn. Anh nắm lấy tay Linh, khẽ thở dài:
“Linh… mình sẽ ổn chứ? Anh… anh sẽ nhớ em lắm đấy.”
Linh mỉm cười, cố gắng giấu đi những giọt nước mắt sắp trào ra:
“Anh cũng sẽ nhớ em… nhưng chúng ta sẽ giữ liên lạc. Mình hứa nhé?”
Huy gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Anh hứa. Dù có xa nhau đến đâu, anh sẽ luôn nghĩ về em, luôn yêu em.”
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Họ đứng đó, tay trong tay, hít thật sâu không khí lẫn lộn giữa hương cà phê, bánh mì và mùi xăng dầu từ sân bay. Linh nhớ lại những kỷ niệm từ lần gặp đầu tiên: ánh nắng chiếu trên mái tóc Huy, nụ cười ngọt ngào và giọng nói trầm ấm khiến tim cô rung lên mỗi lần.
Huy nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng khẽ:
“Em có sợ không? Sợ rằng khoảng cách sẽ làm chúng ta xa nhau?”
Linh lắc đầu, dù lòng rộn ràng lo lắng:
“Em… không sợ. Chỉ là… em sẽ nhớ anh rất nhiều. Nhưng mình sẽ cố gắng.”
Huy mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Nụ hôn ấy chứa đựng tất cả những lời yêu thương, sự trân trọng và cả nỗi nhớ sẽ kéo dài trong những ngày tháng xa cách.
“Anh sẽ viết thư cho em mỗi ngày. Mỗi lá thư, anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện, dù là nhỏ nhất,” Huy nói, ánh mắt ánh lên niềm quyết tâm.
Linh nắm chặt tay anh, mắt rưng rưng:
“Và em sẽ trả lời anh… kể về cuộc sống của em, những niềm vui, nỗi buồn, mọi thứ. Dù xa nhau, mình vẫn gần nhau qua từng chữ viết.”
Tiếng loa thông báo chuyến bay vang lên. Huy phải lên đường. Cả hai đứng đó, im lặng nhưng trái tim nói lên tất cả. Linh bước đến ôm Huy thật chặt, cảm nhận hơi ấm của anh, cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết: mùi nước hoa, cách Huy cười, và nhịp tim tràn đầy yêu thương.
Huy thì thầm vào tai cô:
“Nhớ giữ an toàn. Nhớ ăn uống đầy đủ. Và nhớ… yêu anh, như anh yêu em.”
Linh mỉm cười, dù giọt nước mắt lăn dài:
“Em sẽ… yêu anh… như thế suốt đời.”
Huy buông tay cô, bước đi về phía cổng, nhưng vẫn quay lại nhìn Linh lần cuối. Ánh mắt ấy chứa đựng cả thế giới: niềm hy vọng, tình yêu và lời hứa rằng, dù xa cách, họ vẫn luôn bên nhau.
Khi máy bay cất cánh, Linh đứng nhìn theo, lòng dậy sóng những cảm xúc vừa ngọt ngào vừa đau nhói. Cô biết rằng, hành trình tình yêu xa sắp bắt đầu, đầy thử thách, nhưng cũng đầy hứa hẹn. Mỗi lá thư, mỗi email, mỗi tin nhắn sẽ trở thành nhịp cầu nối hai trái tim, giúp họ gần nhau hơn dù khoảng cách địa lý ngăn cách.
Về phía Huy, ngồi trên khoang máy bay, anh mở máy tính xách tay, gõ những dòng đầu tiên của bức thư gửi Linh:
"Linh à, hôm nay là ngày đầu tiên mình xa nhau… nhưng anh muốn em biết, khoảng cách không thể làm anh quên em. Mỗi ngày, anh sẽ kể cho em nghe về mọi chuyện, về công việc, về những chuyện nhỏ nhặt… để em luôn cảm thấy anh gần bên em."
Bức thư đầu tiên ấy không chỉ là lời nhắn gửi, mà còn là khởi đầu cho một tình yêu bền chặt, vượt qua mọi thử thách, khoảng cách và thời gian. Mỗi chữ, mỗi câu đều chứa đựng niềm hy vọng và tình yêu sâu sắc.
Linh nhận thư từ Huy vào buổi chiều hôm đó, mắt rưng rưng. Cô đọc từng dòng chữ, cảm nhận nhịp tim hòa cùng Huy, như thể anh đang ngồi ngay bên cạnh. Khoảnh khắc ấy, cô biết rằng: dù xa nhau hàng ngàn cây số, tình yêu vẫn sẽ tồn tại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Và như thế, hành trình của hai trái tim bắt đầu – với những lá thư, những email, những tin nhắn dài như nhật ký, từng bước vun đắp tình yêu, bất chấp mọi khoảng cách. Một tình yêu xuyên quốc gia, lãng mạn, đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập hy vọng.