Chiều hôm đó, sau khi hạ cánh xuống thành phố mới, Huy cảm nhận rõ sự khác biệt trong không khí: hối hả, nhộn nhịp và lạ lẫm. Nhưng trong tim anh, nỗi nhớ Linh vẫn âm ỉ, như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Ngồi trong căn phòng nhỏ thuê tạm, anh mở máy tính xách tay, lặng lẽ nhìn ảnh Linh trên màn hình.
Anh cầm bút và bắt đầu viết:
"Linh à, hôm nay là ngày đầu tiên mình xa nhau. Anh ngồi đây, nhìn thành phố lạ, lòng trống rỗng nhưng tràn ngập hình bóng em. Anh nhớ nụ cười của em, ánh mắt trìu mến của em, và cả giọng nói dịu dàng mà anh vẫn nghe trong tâm trí. Khoảng cách này… thật sự khiến anh nhận ra em quan trọng với anh đến nhường nào."
Huy dừng lại một chút, nhắm mắt, hình dung Linh đang đọc những dòng chữ này, nụ cười khẽ xuất hiện trên môi cô. Anh tiếp tục:
"Anh muốn kể cho em nghe mọi chuyện, dù là nhỏ nhất… hôm nay, mình đi dạo quanh khu phố mới, nhìn những cửa hàng sáng đèn, người đi lại tấp nập… nhưng anh lại nhớ chúng ta cùng nhau đi dạo, tay trong tay, ngắm những cửa hàng cũ và cười vui vẻ. Những điều nhỏ nhặt ấy giờ đây trở nên quý giá hơn bao giờ hết."
Huy cầm bút, nhấn mạnh từng câu chữ bằng tất cả cảm xúc của mình:
"Anh muốn em biết rằng, dù xa cách, anh vẫn luôn ở bên em bằng tâm trí và trái tim. Mỗi sáng thức dậy, anh nghĩ đến em, và mỗi tối trước khi ngủ, hình bóng em vẫn hiện hữu trong anh. Anh sẽ kể cho em nghe về mọi chuyện, mọi cảm xúc, để chúng ta vẫn gần nhau, dù hàng ngàn cây số ngăn cách."
Anh đặt bút xuống, hít một hơi thật sâu. Huy nhớ lại khoảnh khắc chia tay ở sân bay, cảm giác nắm tay nhau lần cuối, hương nước hoa, hơi ấm và nụ hôn vội vã. Anh biết, tình yêu xa này sẽ không dễ dàng, nhưng anh tin rằng sự chân thành và những lá thư sẽ giúp họ vượt qua.
"Anh cũng muốn nghe về em, Linh à… kể cho anh nghe mọi chuyện trong cuộc sống của em, những niềm vui, nỗi buồn, những điều khiến em cười hoặc thở dài. Mỗi lá thư của em sẽ là nhịp cầu nối trái tim chúng ta, để anh không cảm thấy cô đơn. Anh biết khoảng cách sẽ thử thách chúng ta, nhưng anh tin rằng, chỉ cần có nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua."
Huy mỉm cười khi nghĩ về Linh, cảm giác như cô đang ngồi ngay bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt trìu mến. Anh thêm vào một vài câu vui vẻ, kể về việc anh bị lạc đường trên phố mới và tưởng tượng Linh sẽ cười khi nghe chuyện này.
"Anh mong em cười khi đọc những dòng này… và nhớ rằng, anh yêu em. Không chỉ hôm nay, mà mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút trôi qua. Anh muốn mỗi bức thư, mỗi tin nhắn, đều là cách anh ôm em từ xa, để em biết rằng, anh luôn bên em."
Huy nhấn mạnh dòng cuối cùng, dường như mỗi chữ đều chứa đựng hơi thở, nhịp tim và cả linh hồn anh:
"Và dù xa cách, dù thời gian có trôi, hãy nhớ rằng trái tim anh chỉ thuộc về em. Hãy trả lời anh khi có thể… để anh cảm nhận em đang ở đó, gần anh như từng phút giây bên nhau."
Gửi xong bức thư, Huy tựa lưng vào ghế, nhắm mắt và cảm nhận sự gần gũi kỳ lạ giữa khoảng cách. Anh biết rằng, chỉ cần một lá thư, một dòng tin nhắn, họ vẫn có thể bên nhau. Và chính những khoảnh khắc nhỏ bé ấy sẽ trở thành nền tảng cho tình yêu xuyên quốc gia, đầy thử thách nhưng cũng tràn ngập hy vọng và lãng mạn.
Ở phía bên kia thế giới, Linh mở hộp thư điện tử của mình. Khi nhìn thấy tên Huy, tim cô như dừng lại trong giây lát. Cô nhấn vào, đọc từng dòng chữ, từng cảm xúc dạt dào trong bức thư. Mỗi câu, mỗi dấu chấm, mỗi nhịp chữ đều như lời anh đang thì thầm bên tai cô, xua tan nỗi cô đơn và đem đến cảm giác ấm áp kỳ lạ.
“Anh vẫn ở đây… dù xa cách…” – Linh thầm nghĩ, mắt ươn ướt nhưng nụ cười rạng rỡ. Cô biết rằng, bức thư này không chỉ là lời nhắn nhủ, mà còn là minh chứng rằng tình yêu của họ vẫn bền chặt, dù khoảng cách có xa xôi đến đâu.
Chiều hôm ấy, Linh trả lời Huy, kể về ngày mới, về những công việc, những chuyện cười nhỏ và cả những cảm xúc nhớ nhung anh. Mỗi chữ cô viết đều dạt dào yêu thương, như muốn nối lại nhịp tim họ qua hàng ngàn cây số.
Và như thế, hành trình tình yêu xuyên quốc gia bắt đầu – bằng những bức thư đầu tiên, những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa, và một niềm tin rằng khoảng cách chỉ làm tình yêu thêm sâu sắc và mạnh mẽ.