thư tình xuyên quốc gia

Chương 10: Tin nhắn nửa đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đã khuya, căn phòng của Linh chỉ còn ánh đèn bàn dịu nhẹ, tiếng đồng hồ tích tắc đều đều, hòa lẫn với nhịp thở đều đặn của cô. Linh nằm trên giường, chăn quấn quanh vai, ánh mắt dõi ra cửa sổ nơi bóng đêm mờ ảo phủ lên con phố vắng. Mọi thứ yên tĩnh, nhưng lòng cô lại trào lên một nỗi nhớ không thể kìm nén.

Cô mở điện thoại và thấy dòng thông báo: “Huy đã gửi tin nhắn.” Tim Linh đập nhanh, tay run run khi chạm vào màn hình. Dòng chữ hiện lên:

"Linh à… anh biết đã muộn, nhưng anh không thể ngủ khi trong lòng vẫn trống vắng vì nhớ em. Anh chỉ muốn nói rằng anh yêu em… và dù giờ này em có đang ngủ hay chưa, anh mong em cảm nhận được tình yêu này. Anh nhớ em."

Linh mỉm cười, mắt ươn ướt. Cô trả lời ngay: “Anh à… em cũng không ngủ được. Em nhớ anh quá, và đọc tin nhắn này khiến trái tim em ấm áp hơn. Khoảng cách này thật khó, nhưng anh làm em thấy gần anh hơn bao giờ hết.”

Huy cũng nằm trên giường, nhìn điện thoại, mỉm cười khi thấy dòng trả lời của Linh. Cả hai bắt đầu nhắn tin qua lại, nhưng không chỉ là những câu chữ thông thường. Mỗi tin nhắn là một dòng tâm sự, một lời nhắn nhủ, một nỗi nhớ dạt dào và ngọt ngào.

Huy viết: “Anh nhớ giọng cười của em, nhớ ánh mắt dịu dàng, nhớ cả cách em nghiêng đầu khi chăm chú đọc sách. Anh ước gì bây giờ có thể nằm bên em và thì thầm những điều này.”

Linh đọc, tim rung lên từng nhịp: “Em cũng nhớ… nhớ từng cử chỉ nhỏ của anh, nhớ cách anh nhìn em, nhớ cả những câu chuyện chúng ta từng kể nhau. Khoảng cách không thể làm em quên anh, ngược lại, em càng nhớ anh nhiều hơn.”

Họ bắt đầu kể về những khoảnh khắc trong ngày, những chuyện vui, những điều làm họ bận tâm, nhưng xen lẫn là sự ngọt ngào và trìu mến. Mỗi tin nhắn là một nhịp cầu nối, làm tim họ gần nhau hơn.

Huy đột nhiên nhắn: “Em có biết không… khi nhìn màn hình điện thoại, thấy tin nhắn của em, anh cảm giác như em đang ở ngay bên anh, như thể anh có thể nắm tay em bất cứ lúc nào.”

Linh thở dài, mắt rưng rưng: “Em cũng thấy vậy… chỉ cần nhìn tin nhắn, em cảm nhận được tình yêu và sự gần gũi từ anh. Dù xa, nhưng em vẫn cảm thấy anh luôn ở bên.”

Những tin nhắn kéo dài suốt nửa đêm, không còn quan tâm đến giờ giấc hay khoảng cách. Chỉ còn hai con người, hai trái tim, hòa nhịp trong nỗi nhớ, trong tình yêu và sự quan tâm lẫn nhau.

Khi màn đêm trôi dần, Linh nhắn một dòng cuối: “Anh à… giờ em sẽ ngủ, nhưng trước khi ngủ, em muốn anh biết rằng em yêu anh và sẽ đợi anh, dù bao lâu và xa cách đến đâu.”

Huy gõ trả lời, mắt lấp lánh: “Anh cũng vậy… ngủ ngon nhé, Linh. Trái tim anh luôn bên em, và tình yêu này sẽ vượt qua mọi khoảng cách.”

Cả hai tắt điện thoại, nhưng cảm giác gần gũi vẫn tràn ngập trong lòng. Đêm ấy, họ không cần ôm nhau, không cần nắm tay thật, chỉ cần những dòng chữ, những lời nhắn nhủ chân thành, để trái tim hòa nhịp, để tình yêu thêm sâu sắc.

Tin nhắn nửa đêm trở thành một nghi thức đặc biệt của họ – nơi nỗi nhớ, sự trân trọng và tình yêu chân thành được gửi gắm, nhắc nhở rằng dù xa cách, họ vẫn luôn ở bên nhau, trong từng giấc mơ, từng suy nghĩ, từng nhịp tim.

Khoảng cách không còn là rào cản. Nó là phép thử, là cách để họ yêu nhau nhiều hơn, trân trọng nhau hơn và hiểu rằng, tình yêu thật sự không cần hiện diện vật lý, mà cần trái tim và sự chân thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×