Sáng sớm hôm ấy, mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ căn phòng của Linh. Tiếng mưa rơi đều đều trên mái tôn, lẫn vào tiếng gió khiến không gian trở nên u tịch, nhưng cũng đầy lãng mạn. Linh nhìn ra ngoài, nhìn những giọt mưa trượt trên kính, tim bỗng dưng trào lên cảm giác nhớ Huy.
Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho Huy: “Anh à, hôm nay trời mưa… em nhớ anh quá. Anh có thấy nhớ em không?”
Ở phía bên kia thành phố, Huy cũng ngồi trước cửa sổ phòng trọ, mưa rơi tí tách ngoài trời, khiến anh nhớ về những buổi chiều mưa mà hai người từng đi dạo cùng nhau. Anh nhìn tin nhắn của Linh, lòng trào dâng cảm xúc. Gõ từng chữ, anh trả lời:
"Linh à, anh cũng nhớ em… mưa làm anh nhớ về những ngày chúng ta cùng nhau che ô đi dạo, cùng nhau cười khúc khích trong những con phố ướt. Anh ước gì bây giờ có thể nắm tay em và cùng nhau đi dưới mưa."
Linh đọc tin nhắn, mỉm cười, mắt ươn ướt. Cô tưởng tượng Huy đứng dưới mưa, giọng nói trầm ấm, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khiến trái tim cô ấm lên. “Khoảng cách thật sự không thể làm tình yêu này phai nhạt… chỉ làm nó sâu sắc hơn.”
Cả buổi sáng, họ trò chuyện qua tin nhắn, chia sẻ những ký ức về mưa: những lần vô tình trượt chân trên vỉa hè ướt, những chiếc ô họ từng dùng chung, những tiếng cười xen lẫn tiếng mưa. Mỗi câu chuyện đều khiến khoảng cách trở nên gần gũi hơn, và làm cho trái tim họ hòa nhịp.
Đến trưa, Huy gửi một email dài, kể về cảm giác khi nhìn mưa rơi từ cửa sổ phòng trọ, nhớ Linh đến nhói lòng. Anh kể cả những chi tiết vụn vặt: mùi đất ẩm sau cơn mưa, tiếng mưa rơi trên mái tôn, và ánh sáng dịu dàng len qua rèm cửa. Trong email, Huy viết:
"Anh biết mưa khiến em thấy cô đơn… nhưng anh muốn em cảm nhận rằng, dù mưa rơi, anh vẫn ở bên em. Mỗi giọt mưa như một nhịp tim anh gửi đến em, nhắc em rằng anh yêu em và luôn nhớ về em."
Linh đọc email, nhắm mắt, cảm nhận từng câu chữ như Huy đang ngồi ngay bên cạnh, nắm tay cô, dịu dàng nói: “Anh luôn ở đây, Linh à.” Cô trả lời ngay: “Em cũng nhớ anh… và cảm giác này làm em hiểu rằng tình yêu của chúng ta mạnh mẽ hơn mọi khoảng cách.”
Buổi chiều, họ lên video call. Trên màn hình, Huy cười nhìn Linh, mái tóc hơi ướt vì mưa dọc theo khung cửa sổ, mắt ánh lên sự dịu dàng: “Em có thấy mưa đẹp không? Anh thấy nó khiến anh nhớ em đến nhói lòng.”
Linh cười, nhưng mắt ươn ướt: “Em cũng thấy… em nhớ anh quá. Mỗi giọt mưa đều nhắc em về anh.”
Họ cùng nhau tưởng tượng đi dạo dưới mưa, cùng chia sẻ những câu chuyện cũ và những dự định sắp tới. Huy kể về một quán cà phê nhỏ gần nhà, nơi anh sẽ dẫn Linh tới khi gặp lại, và Linh kể về những con phố cô muốn dắt Huy đi cùng.
Cuộc trò chuyện kéo dài suốt buổi chiều, tiếng mưa rơi nhịp nhàng như nền nhạc cho tình yêu xuyên quốc gia của họ. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi câu nói đều là cách để họ gần nhau hơn, dù cách nhau hàng nghìn cây số.
Khi kết thúc cuộc gọi, Linh đặt tay lên màn hình, như muốn chạm vào Huy, và thầm thì: “Anh à, dù mưa rơi, dù xa cách… em vẫn yêu anh, và em sẽ đợi anh.”
Huy nhìn màn hình, nụ cười dịu dàng, mắt lấp lánh: “Anh cũng vậy… mưa hay nắng, xa hay gần, anh vẫn yêu em. Khoảng cách không thể làm trái tim chúng ta rời xa nhau.”
Ngày mưa ấy, dù hai người không thể ở cùng nhau, nhưng tình yêu vẫn tràn đầy, lãng mạn và sâu sắc hơn. Mỗi giọt mưa như nhắc họ về sự kiên nhẫn, sự quan tâm và tình yêu chân thành – rằng khoảng cách chỉ làm họ trân trọng nhau hơn, và mỗi khoảnh khắc nhớ nhung đều trở thành kỷ niệm ngọt ngào.