thư tình xuyên quốc gia

Chương 5: Video call đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, sau một ngày bận rộn với công việc và khám phá thành phố mới, Huy mở laptop và nhìn vào danh bạ chat. Tên Linh hiện lên, nhấp nháy như đang gọi anh. Tim anh đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Đây sẽ là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhau qua màn hình sau hàng tuần xa cách, và cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp tràn ngập trong lòng.

Huy nhấn nút “Video call”. Màn hình chớp sáng, và hình ảnh Linh xuất hiện – cô ngồi trong căn phòng quen thuộc, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, mái tóc dài rủ xuống vai. Ánh mắt Linh sáng lên khi thấy anh, và nụ cười của cô làm tim Huy nhói lên một cách ngọt ngào.

“Chào anh…” giọng Linh khẽ run run, như cô cũng đang hồi hộp.

“Chào em… em nhìn thấy anh chứ?” Huy hỏi, nụ cười tràn đầy yêu thương, nhưng đôi mắt ánh lên nỗi nhớ sâu thẳm.

Linh gật đầu, môi mỉm cười: “Thấy anh rõ ràng… và em nhớ anh nhiều hơn nữa.”

Huy cười, cảm giác bỗng dưng nhẹ nhõm. Anh ngồi xuống, đưa tay lên như muốn chạm vào màn hình, muốn chạm vào Linh, và thầm nhủ: “Chỉ cần nhìn thấy em, mọi khoảng cách đều tan biến.”

Họ bắt đầu trò chuyện, nhưng không phải về những công việc thường nhật, mà là về những chi tiết nhỏ nhặt, những cảm xúc vụn vặt mà họ muốn chia sẻ. Huy kể về quán cà phê hôm nay, về con phố đông đúc, và về việc anh vô tình lạc đường khi tìm địa điểm mới. Linh cười khúc khích, mắt sáng rực: “Anh vụng về thật đấy… nhưng em thích cái cách anh quan sát mọi thứ xung quanh, và nhớ em từng phút.”

Huy bật cười, ánh mắt không rời khỏi cô: “Và anh cũng thích nhìn em cười… mỗi lần em cười, anh thấy như đang ở bên em thực sự.”

Khoảnh khắc này, dù chỉ qua màn hình, nhưng sự gần gũi và yêu thương vẫn tràn ngập. Huy kể về những cảm giác lạ lẫm khi sống ở nơi mới, những khó khăn, những bỡ ngỡ, và Linh lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu động viên. Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ dù nhỏ trên màn hình đều khiến trái tim họ hòa nhịp.

Linh nhìn Huy, thấy đôi mắt tràn đầy yêu thương và quyết tâm: “Em cũng thấy vậy… khoảng cách không làm em sợ, chỉ khiến em nhớ anh nhiều hơn và muốn chúng ta luôn bên nhau, dù là qua màn hình hay ngoài đời.”

Huy nhíu mày, khẽ thở dài, nhưng ánh mắt vẫn đầy niềm tin: “Anh cũng thế… và anh muốn mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn, mỗi bức thư đều trở thành cách chúng ta gần nhau, dù cách nhau ngàn dặm.”

Họ cười, trò chuyện, chia sẻ cả những câu chuyện ngớ ngẩn, những thói quen nhỏ, thậm chí là những lỗi lầm vụn vặt. Từng phút trôi qua, khoảng cách dường như tan biến. Màn hình chỉ còn hai con người, hai trái tim, hai tâm hồn hòa nhịp.

Huy đột nhiên nghiêng người, ánh mắt dịu dàng: “Em biết không… anh ước gì bây giờ có thể bước ra khỏi màn hình và ôm em thật chặt.”

Linh mỉm cười, mắt lấp lánh: “Em cũng ước như vậy… nhưng chúng ta sẽ gặp nhau thôi, anh à. Mỗi ngày trôi qua, tình yêu của chúng ta càng sâu sắc hơn, dù xa cách.”

Cuộc gọi kéo dài hàng giờ, họ không muốn kết thúc, sợ rằng khi màn hình tắt, khoảng cách lại trở nên lạnh lùng. Nhưng cuối cùng, khi trời bắt đầu tối, Huy và Linh phải tạm biệt, hứa hẹn sẽ gọi lại vào ngày mai.

“Nhớ em… yêu em,” Huy thì thầm, như muốn gửi trọn tâm hồn qua màn hình.

“Em cũng yêu anh… và sẽ nhớ anh mãi,” Linh đáp lại, giọng trầm ấm, mắt vẫn dõi theo hình ảnh Huy.

Khi kết thúc cuộc gọi, Huy tựa lưng vào ghế, nhắm mắt và mỉm cười. Anh cảm nhận rõ ràng nhịp tim Linh vẫn gần bên anh, dù xa cách hàng nghìn cây số. Linh cũng vậy, cô ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra trời tối dần, mỉm cười và thầm nhủ: “Khoảng cách không làm chúng ta xa nhau… mà làm tình yêu thêm vững chắc và ngọt ngào.”

Và như thế, cuộc gọi video đầu tiên trở thành cột mốc quan trọng trong tình yêu xuyên quốc gia của họ – vừa hồi hộp, vừa lãng mạn, vừa tràn đầy hy vọng cho những ngày sắp tới. Khoảng cách không còn là rào cản, mà là chất xúc tác để tình yêu của Huy và Linh thêm sâu sắc, bền chặt và lãng mạn hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×