Ngày lễ Tình nhân sắp đến, nhưng lần này, Huy và Linh không thể ở bên nhau. Linh nhìn ra cửa sổ căn phòng nhỏ, thấy phố xá lấp lánh ánh đèn, người đi lại tấp nập, nhưng lòng cô lại trống trải. Cô nhớ những năm trước, khi họ cùng nhau đi dạo, trao cho nhau những cái ôm ấm áp, và trao nhau những món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.
Trái tim Linh rung lên khi điện thoại báo tin nhắn từ Huy. Cô mở ra, thấy dòng chữ quen thuộc:
"Linh à, hôm nay là ngày lễ… anh không thể ở bên em, nhưng anh muốn em biết rằng trái tim anh luôn thuộc về em. Anh đã gửi một món quà nhỏ qua bưu điện, hy vọng nó sẽ khiến em cười. Hãy mở khi nào em nhận được nhé."
Linh mỉm cười, mắt ươn ướt. Cô trả lời ngay: “Anh à, em cũng nhớ anh rất nhiều. Khoảng cách này thật khó, nhưng em biết rằng chúng ta luôn bên nhau qua những lời nhắn, những bức thư và tình yêu mà anh gửi.”
Huy cũng bận rộn với công việc và những cuộc họp tại thành phố mới, nhưng anh vẫn dành thời gian gửi một bức thư dài kèm theo món quà. Trong thư, anh kể lại từng kỷ niệm của họ trong những ngày lễ trước, từ lần họ cùng nhau trang trí cây thông Giáng sinh, đến việc cùng nhau thưởng thức những món ăn yêu thích. Anh nhấn mạnh: “Dù không bên nhau hôm nay, nhưng anh muốn em cảm nhận được tình yêu của anh qua từng câu chữ, từng dòng thư, từng món quà nhỏ.”
Khi Linh nhận được bưu phẩm, cô mở ra và thấy một hộp nhỏ chứa một chiếc vòng tay xinh xắn, bên trong là tấm thiệp viết tay:
"Cho ngày lễ Tình nhân, để em luôn nhớ rằng anh yêu em, dù khoảng cách có xa đến đâu."
Cô cầm vòng tay trên tay, mỉm cười, cảm giác như Huy đang ngồi ngay bên cạnh, nắm tay cô, và thì thầm: “Anh luôn bên em, Linh à.”
Không chỉ vậy, họ còn lên kế hoạch trò chuyện qua video call vào buổi tối. Khi màn hình sáng lên, Huy cười, giơ chiếc bánh nhỏ mà anh đã đặt mua từ một tiệm gần nhà, nháy mắt và nói: “Dù không thể cùng nhau ăn, nhưng chúng ta vẫn chia sẻ niềm vui, đúng không em?”
Linh bật cười, mắt long lanh: “Đúng… chỉ cần nhìn thấy anh cười, em đã thấy hạnh phúc rồi.”
Họ trò chuyện hàng giờ, chia sẻ cảm xúc, kể về những việc họ làm trong ngày, và cùng nhau tưởng tượng những khoảnh khắc lãng mạn mà họ sẽ có khi gặp lại. Huy nhấn mạnh: “Em biết không, Linh à, mỗi ngày xa nhau, anh càng hiểu rằng em là người quan trọng nhất với anh. Khoảng cách này chỉ làm tình yêu thêm sâu sắc và kiên cường.”
Linh gật đầu, mắt rưng rưng: “Em cũng thấy vậy… và em hứa sẽ đợi anh, trân trọng tình yêu này, dù bao lâu hay xa bao nhiêu.”
Kết thúc cuộc gọi, cả hai đều im lặng, nhưng trái tim hòa nhịp. Mỗi món quà, mỗi bức thư, mỗi lời nhắn nhủ trở thành nhịp cầu nối họ gần nhau hơn. Ngày lễ xa nhau, thay vì làm họ buồn, lại trở thành dịp để họ hiểu nhau hơn, trân trọng nhau hơn và yêu nhau sâu sắc hơn.
Trên bàn làm việc, Huy đặt chiếc laptop xuống, nhắm mắt và mỉm cười: “Dù xa cách, anh vẫn thấy em bên anh. Và anh biết, tình yêu này sẽ vượt qua mọi thử thách.”
Ở phía bên kia thế giới, Linh cầm chiếc vòng tay trên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đầy hy vọng: “Khoảng cách không thể chia cắt chúng ta… chỉ làm tình yêu thêm vững chắc.”
Ngày lễ xa nhau trôi qua, nhưng trái tim họ vẫn gần nhau. Những bức thư, những email, những cuộc gọi video trở thành minh chứng rằng tình yêu xuyên quốc gia không phải là thử thách, mà là cách để họ thể hiện tình yêu, sự quan tâm và lòng kiên nhẫn, làm cho mỗi khoảnh khắc trân trọng hơn bao giờ hết.