Buổi sáng mùa thu ở Bắc Kinh mang theo cái se lạnh dịu dàng, những tia nắng vàng nhạt len lỏi qua kẽ lá, rọi lên các con đường lát gạch đỏ phủ đầy những tán cây phong. Lạc Thanh bước đi trên vỉa hè, chiếc ba lô nặng trĩu trên vai, mắt chăm chú nhìn điện thoại. Cô đang kiểm tra lại những bức vẽ cuối cùng của mình trước khi nộp dự án cho môn “Thiết kế Đồ họa Hiện đại”. Lạc Thanh vốn là sinh viên năm ba, một cô gái bình thường, sống nội tâm nhưng luôn tràn đầy đam mê với nghệ thuật.
Cô dừng lại trước một quán cà phê nhỏ ven đường, nơi cô thường ngồi vẽ phác thảo những bức tranh nhỏ để thư giãn sau những giờ học căng thẳng. Quán có tông màu nâu ấm, ánh đèn vàng dịu nhẹ và hương cà phê thơm lừng. Lạc Thanh rút điện thoại ra xem lại email của giảng viên, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Cô ngẩng đầu lên, và ánh mắt của cô dừng lại vào một chàng trai đứng cách vài mét.
Anh cao, dáng người thon gọn nhưng mạnh mẽ, mặc bộ vest đen vừa vặn, mái tóc đen bóng chải gọn, khuôn mặt mang đường nét sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh anh khiến người đối diện khó mà rời mắt. Thẩm Dương. Cái tên cô chỉ nghe qua vài lần, trong những câu chuyện của bạn cùng lớp về “CEO trẻ tuổi, tài năng, lạnh lùng nhưng cực kỳ quyến rũ”.
Cảm giác đầu tiên khi Lạc Thanh nhìn thấy anh là một sự bối rối khó tả. Không hiểu sao trái tim cô đập nhanh hơn, trong khi lý trí vẫn nhắc nhở cô: “Chỉ là một người lạ, đừng tưởng tượng lung tung.” Nhưng trước khi kịp rút lại ánh mắt, Thẩm Dương đã bước tới, vô tình chạm vào bức tranh cô đang cầm.
“Xin lỗi, cậu… à, cái này… có phải của cậu không?” Giọng anh trầm ấm, điềm tĩnh nhưng có chút sắc bén khiến cô không khỏi giật mình.
Lạc Thanh hốt hoảng: “À… vâng, đây là… bức tranh của tôi.” Cô đưa tay giữ chặt bức phác thảo, lòng thầm cầu mong anh không làm rách nó.
Thẩm Dương nhìn kỹ bức tranh, ánh mắt khó đoán, rồi nhẹ nhàng đưa trả lại. “Khá… sắc nét.” Anh gật nhẹ, như một sự đánh giá khách quan, lạnh lùng nhưng không hề khiếm nhã.
Lạc Thanh đỏ mặt, vừa mỉm cười vừa lúng túng: “Cảm… cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc đó, thời gian như chậm lại. Một cảm giác vừa tò mò vừa dè chừng len lỏi trong lòng cô, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh. Nhưng trước khi cô kịp suy nghĩ nhiều hơn, điện thoại cô vang lên, giọng nhắn nhủ từ bạn cùng lớp: “Nhanh lên, buổi triển lãm sắp bắt đầu!”
Lạc Thanh vội vàng đưa bức tranh vào túi, bước đi trong dòng người tấp nập. Cô không ngờ rằng, cái va chạm nhỏ ban sáng đã khắc sâu hình ảnh Thẩm Dương trong tâm trí mình.
Buổi triển lãm nghệ thuật tại trung tâm văn hóa thành phố đông đúc đến mức gần như nghẹt thở. Các tác phẩm treo san sát nhau, ánh sáng chiếu rọi làm nổi bật từng đường nét tinh tế. Lạc Thanh mang theo những bức tranh của mình, lòng vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Đây là cơ hội để cô chứng minh năng lực, một bước đệm quan trọng để cô tiến gần hơn tới ước mơ trở thành họa sĩ chuyên nghiệp.
Cô đi qua các gian hàng, mắt vẫn luôn dõi theo những ánh nhìn tò mò của khách tham quan. Nhưng điều khiến cô chú ý không phải là những người đến xem tranh, mà là một bóng người quen thuộc đứng ở góc phòng triển lãm. Thẩm Dương.
Anh không hề để ý đến cô, ánh mắt chăm chú nhìn một bức tranh trừu tượng phía đối diện. Nhưng Lạc Thanh cảm nhận được, trái tim cô một lần nữa đập nhanh. Cô lưỡng lự vài giây trước khi quyết định tiến lại gần, vừa muốn chào vừa muốn tránh gây sự chú ý.
Nhưng đúng lúc đó, một sự cố nhỏ xảy ra. Một người tham quan bất cẩn làm rơi ly cà phê gần bàn trưng bày của cô, và bột cà phê văng lên sàn, trượt ngã về phía cô. Lạc Thanh phản xạ nhanh, giơ tay đỡ bức tranh. Trong khoảnh khắc chao đảo ấy, cô không tránh kịp va vào một người khác… chính là Thẩm Dương.
“Cẩn thận!” Anh lạnh lùng hô lên, nhưng ánh mắt vẫn thể hiện sự lo lắng không giấu nổi.
“Xin lỗi… tôi…” Lạc Thanh lí nhí, lòng đỏ bừng vì xấu hổ.
Thẩm Dương nghiêng người, tránh khỏi bức tranh nhưng vẫn giữ ánh mắt nghiêm nghị. “Cậu phải chú ý hơn. Đây không phải sân chơi, là triển lãm.”
Lạc Thanh gật đầu, cố nén bối rối: “Vâng, cảm ơn anh đã… giúp.”
Anh không trả lời, chỉ gật nhẹ rồi quay lại nhìn các tác phẩm. Nhưng Lạc Thanh cảm nhận được sự chú ý kín đáo ấy, và trong lòng cô nảy sinh một cảm giác vừa lạ lẫm vừa tò mò.
Sau buổi triển lãm, Lạc Thanh ra ngoài trời, hít một hơi thật sâu. Không gian xung quanh yên bình, tiếng xe cộ và những tiếng trò chuyện nhộn nhịp hòa lẫn nhau tạo nên một bản nhạc đô thị đặc trưng. Cô ngồi trên bậc thang, lấy ra sổ phác thảo, bắt đầu vẽ lại cảm xúc vừa trải qua.
“Người hôm nay… thật đặc biệt.” Cô tự nhủ, ngón tay run run cầm bút. Lạc Thanh không biết rằng, chính khoảnh khắc này, định mệnh đã bắt đầu vẽ lên những mảnh ghép đầu tiên cho mối quan hệ giữa cô và Thẩm Dương.
Buổi chiều, khi Lạc Thanh trở về ký túc xá, cô nhận được tin nhắn từ Thẩm Dương:
“Bức tranh hôm nay của cậu… khá ấn tượng. Nếu muốn, có thể gặp tôi để trao đổi về dự án hợp tác sắp tới.”
Lạc Thanh nhìn điện thoại, tim đập mạnh. Cô chưa từng nghĩ sẽ nhận được tin nhắn từ một người vừa gặp, lạnh lùng, xa cách. Nhưng sự tò mò, kết hợp với một chút hứng thú, khiến cô quyết định trả lời:
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp thời gian. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Cô không biết rằng, từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã thay đổi. Một mối quan hệ đầy bất ngờ, những xung đột, hiểu lầm, và cả tình cảm ngọt ngào sẽ bắt đầu hình thành.
Đêm xuống, Lạc Thanh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn vàng rực rỡ khắp thành phố. Cô cầm bút, ghi lại những suy nghĩ về Thẩm Dương – người đàn ông vừa xuất hiện trong đời, vừa xa lạ vừa gần gũi. Cô tự nhủ:
“Có lẽ… đây là lần đầu tiên tôi gặp định mệnh.”
Trong khi đó, ở một căn penthouse sang trọng, Thẩm Dương đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra thành phố. Một nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên gương mặt lạnh lùng. Anh nhớ lại khoảnh khắc Lạc Thanh va chạm với anh trong triển lãm, nhớ ánh mắt bối rối và vẻ tự nhiên của cô.
Anh thầm nghĩ: “Cô gái này… khác biệt.”
Và chính từ khoảnh khắc ấy, những sợi dây vô hình của định mệnh đã bắt đầu gắn kết hai con người tưởng chừng xa lạ, để dẫn họ vào một hành trình đầy thử thách, tình cảm và trưởng thành.