Buổi sáng thứ hai ở Bắc Kinh, gió lạnh nhưng không buốt, những tán lá vàng rơi rải rác trên vỉa hè, tạo thành một tấm thảm tự nhiên mềm mại. Lạc Thanh vừa ra khỏi ký túc xá, tay cầm cốc cà phê nóng, vừa đi vừa lướt điện thoại. Tâm trạng cô vẫn còn vương vấn về cuộc gặp gỡ với Thẩm Dương ngày hôm qua, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng đầy thu hút vẫn còn in sâu trong tâm trí cô.
Cô cố gắng lạc quan: “Chỉ là một người lạ thôi mà, đừng nghĩ quá nhiều.” Nhưng trong lòng, sự tò mò lại không cho phép cô yên ổn. Và đúng như số phận sắp đặt, sự tình cờ bắt đầu xuất hiện sớm hơn cô tưởng.
Hôm nay, lớp Lạc Thanh có một buổi tham quan tại bảo tàng nghệ thuật hiện đại. Cô vừa bước vào sảnh chính, choáng ngợp bởi không gian rộng lớn và những tác phẩm trừu tượng được bố trí tinh tế, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Cẩn thận kẻo va vào bức tranh.”
Lạc Thanh quay lại, giật mình nhận ra Thẩm Dương đứng phía sau, vẫn với ánh mắt điềm tĩnh, hơi nghiêm nghị nhưng có chút tinh tế. Tim cô đập nhanh, má ửng đỏ, cố gắng lấy bình tĩnh.
“Ô… ừ… tôi sẽ cẩn thận,” cô lí nhí trả lời.
Anh chỉ gật nhẹ, rồi đi tiếp, nhưng Lạc Thanh không thể rời mắt. Dường như mọi bước chân của anh đều có một sức hút vô hình, khiến cô vừa sợ vừa tò mò.
Buổi tham quan diễn ra, Lạc Thanh và Thẩm Dương nhiều lần vô tình va chạm: khi cô bước tới một bức tranh, khi anh đứng trước tác phẩm trừu tượng, hay khi cô đang chú tâm ghi chép cảm nhận. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại rộn lên, vừa bối rối vừa háo hức.
Đến giữa buổi, hướng dẫn viên dẫn cả lớp vào một phòng triển lãm nhỏ hơn, nơi đang trưng bày những bức tranh màu nước tinh tế. Lạc Thanh bước vào, mắt sáng lên khi nhìn thấy một tác phẩm sử dụng gam màu nóng đối lập nhưng hòa hợp, khiến cô nhớ đến phong cách mà cô luôn ao ước.
“Đẹp thật…” cô thì thầm, đưa tay phác thảo vài nét trên sổ tay.
“Cậu cũng có khiếu,” một giọng nói bên cạnh cô vang lên. Lạc Thanh ngẩng đầu, và… đúng là Thẩm Dương. Anh đứng cạnh cô, ánh mắt nhìn sổ phác thảo của cô.
“À… cảm ơn anh,” Lạc Thanh lúng túng.
“Nhưng cậu vẽ hơi cầu kỳ, chưa tập trung vào điểm nhấn chính,” Thẩm Dương bình luận, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa thẳng thắn.
Cô đỏ mặt: “À… tôi… tôi sẽ cố gắng hơn.”
Thẩm Dương không nói gì thêm, quay lại nhìn tác phẩm khác. Lạc Thanh thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy một cảm giác vừa bực bội vừa tò mò về cách anh nhận xét thẳng thắn như vậy.
Buổi chiều, Lạc Thanh rời bảo tàng, tay cầm sổ phác thảo, đầu óc vẫn vương vấn về Thẩm Dương. Khi bước xuống phố, cô không ngờ sẽ gặp anh lần nữa. Một chiếc ô tô đen bóng loáng đỗ trước quán cà phê ven đường, và từ trong xe bước ra… Thẩm Dương.
“Lại gặp nhau rồi,” anh nói, giọng bình tĩnh, như thể chuyện này rất đỗi bình thường.
Lạc Thanh lúng túng: “À… đúng… hôm nay thật tình cờ.”
Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi khiến cô hơi bất ngờ: “Tôi thấy cậu có hứng thú với nghệ thuật. Có muốn uống cà phê và trao đổi thêm về tác phẩm vừa xem không?”
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng lòng lại hân hoan: “Vâng… được chứ.”
Họ bước vào quán cà phê, chọn một bàn gần cửa sổ. Thẩm Dương gọi đồ uống, còn Lạc Thanh chỉ lặng lẽ quan sát anh. Không gian yên tĩnh, ánh sáng vàng dịu hòa với hương cà phê tạo nên một bầu không khí vừa gần gũi vừa ngượng ngùng.
“Cậu nghĩ sao về bức tranh trừu tượng đó?” anh mở lời.
Lạc Thanh kể về cảm nhận của mình, từ cách phối màu, đường nét đến cảm xúc mà tác phẩm truyền tải. Thẩm Dương chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật nhẹ, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự quan tâm.
“Nhìn cậu say mê như vậy… khá thú vị,” anh nhận xét, giọng điệu vẫn lạnh nhưng có chút mềm mại.
Cô đỏ mặt, không nói gì, chỉ mỉm cười nhỏ. Khoảnh khắc yên lặng nhưng đầy sức hút, khiến cả hai đều cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt, không thể lý giải.
Nhưng như mọi câu chuyện tình duyên, không phải lúc nào cũng trôi qua êm đềm. Khi Lạc Thanh chuẩn bị rời quán, một sự cố bất ngờ xảy ra. Một cơn gió mạnh thổi tung trang sổ phác thảo cô đang cầm, những bức phác thảo bay tứ tung.
“Ôi không!” Lạc Thanh hét lên, cố gắng chạy theo từng tờ giấy.
“Để tôi giúp,” Thẩm Dương nhanh nhẹn nhặt những trang giấy rơi, ánh mắt tập trung.
Họ cùng nhặt từng bức phác thảo, tay chạm nhau nhiều lần. Lạc Thanh đỏ mặt, vừa bối rối vừa cảm thấy tim đập loạn nhịp.
“Kết thúc tốt đẹp rồi,” anh nói, trao lại những trang giấy.
“C…cảm ơn anh,” cô lí nhí.
Khoảnh khắc ấy, trái tim cả hai như rung lên một nhịp. Sự ngượng ngùng, tò mò và cảm giác lạ lùng xen lẫn, tạo nên một ký ức khó quên.
Ngày hôm sau, Lạc Thanh nhận được email từ Thẩm Dương, lời mời tham gia một dự án nghệ thuật nhỏ. Cô hồi hộp mở email, tim đập nhanh:
“Cậu có muốn hợp tác trong dự án trưng bày sắp tới không? Tôi nghĩ tài năng của cậu sẽ phù hợp.”
Cô cắn môi, vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Đây là cơ hội lớn, nhưng đồng thời cũng là bước tiến để cô gần hơn với Thẩm Dương – người đã chiếm trọn sự chú ý trong lòng cô từ lần gặp đầu tiên.
Cô trả lời ngay:
“Vâng, tôi rất sẵn lòng tham gia. Cảm ơn anh đã tin tưởng.”
Và thế là, những lần gặp gỡ tình cờ, những xung đột nhỏ và ánh mắt đầy tò mò đã mở đầu cho một hành trình dài, nơi tình cảm nảy nở, những hiểu lầm xuất hiện, và cả sự trưởng thành của hai con người tưởng chừng xa lạ nhưng lại bị định mệnh gắn kết.
Buổi tối, Lạc Thanh ngồi trong phòng ký túc xá, ghi lại những cảm xúc vừa trải qua. Bức tranh trừu tượng hôm triển lãm, cử chỉ quan tâm của Thẩm Dương, ánh mắt lặng lẽ… tất cả như một dòng chảy tinh tế, len lỏi vào tâm trí cô. Cô tự nhủ:
“Có lẽ… đây không phải tình cờ đơn giản nữa.”
Ở một góc thành phố khác, Thẩm Dương cũng đứng trước bàn làm việc, nhìn qua cửa sổ, nhớ lại từng khoảnh khắc bên Lạc Thanh. Anh tự nhủ: “Cô gái này… đáng chú ý hơn tôi nghĩ.”
Và chính từ những lần gặp gỡ tình cờ, những rung động đầu tiên ấy, mối quan hệ giữa họ bắt đầu hình thành, mở ra câu chuyện đầy xung đột, hài hước, lãng mạn và cả những bí mật chưa được hé lộ.