Ngày hôm đó, Bắc Kinh bừng sáng dưới ánh nắng mùa thu dịu nhẹ. Thành phố nhộn nhịp hơn thường ngày, nhưng trong lòng Lạc Thanh, cảm giác hồi hộp và lo lắng chiếm trọn. Đây là ngày quan trọng: buổi triển lãm nghệ thuật mà cô và Thẩm Dương đã dành cả tháng trời chuẩn bị sẽ chính thức mở cửa.
Cô bước ra khỏi ký túc xá, tay cầm cốc trà nóng, lòng rộn ràng xen lẫn lo lắng. Trên đường tới trung tâm triển lãm, cô không ngừng nhẩm lại từng chi tiết trong bộ sưu tập: màu sắc, ánh sáng, bố cục… Cô biết rằng chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến toàn bộ dự án mất điểm.
Khi bước vào trung tâm triển lãm, Lạc Thanh thấy Thẩm Dương đứng trước sảnh chính, ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ không gian. Anh mặc vest đen, dáng người thẳng, mái tóc được chải gọn, toát lên vẻ nghiêm nghị nhưng đầy thu hút.
“Đúng giờ. Hôm nay là ngày quan trọng, hãy chắc chắn rằng tất cả đều hoàn hảo,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự nghiêm túc.
“Vâng… tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng,” cô đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. Tim cô đập nhanh mỗi khi nhìn thấy anh.
Buổi sáng trôi qua trong không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hứng khởi. Lạc Thanh di chuyển từng bức tranh, kiểm tra ánh sáng, màu sắc, và bố cục. Thẩm Dương đứng gần, đôi mắt quan sát từng chi tiết, thỉnh thoảng nghiêng người chỉnh sửa một vài chi tiết nhỏ.
Trong lúc di chuyển một bức tranh lớn, tay Lạc Thanh chạm vào tay Thẩm Dương khi anh cũng đang giữ bức tranh. Khoảnh khắc ấy kéo dài, ánh mắt họ chạm nhau. Cả hai đều đỏ mặt, tim đập nhanh.
“Xin lỗi…” cô lí nhí.
“Không sao,” anh trả lời, ánh mắt dịu đi một chút.
Khoảnh khắc này khiến Lạc Thanh nhận ra rằng, tình cảm giữa họ không còn đơn giản chỉ là công việc nữa. Sự gần gũi, rung động thầm kín đang dần hiện rõ.
Tuy nhiên, xung đột nghề nghiệp cũng nhanh chóng nảy sinh. Một trong những trợ lý vô tình đặt sai vị trí một bức tranh quan trọng. Lạc Thanh lập tức muốn chỉnh lại, nhưng Thẩm Dương nghiêm nghị ngăn lại:
“Đừng động tay. Hãy để tôi xử lý.”
“Nhưng… vị trí này sẽ phá bố cục tổng thể,” cô thốt lên, giọng vừa lo lắng vừa bực bội.
Thẩm Dương nhíu mày, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: “Tôi đã tính toán kỹ. Tin tôi đi.”
Khoảnh khắc căng thẳng này khiến Lạc Thanh vừa bực bội vừa lo lắng. Cô cảm thấy rằng mỗi quyết định của anh đều khiến cô khó hiểu, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng anh thực sự quan tâm đến bộ sưu tập hơn bất cứ ai khác.
Buổi trưa, khi triển lãm bắt đầu đón khách tham quan, Lạc Thanh và Thẩm Dương đứng cạnh nhau, hướng dẫn khách và giới thiệu từng tác phẩm. Cô quan sát ánh mắt anh khi giải thích, nhận ra anh không chỉ nghiêm túc trong công việc mà còn tinh tế trong cách giao tiếp, khiến khách tham quan cảm thấy bị cuốn hút.
Một vị khách hỏi về một chi tiết màu sắc, Lạc Thanh định trả lời, nhưng Thẩm Dương nhanh nhẹn đưa ra lời giải thích. Cô nhận ra rằng anh luôn muốn cô an tâm, nhưng đôi khi cách thể hiện nghiêm túc khiến cô cảm thấy khoảng cách giữa họ xa hơn.
Buổi chiều, một tình huống bất ngờ xảy ra. Một bức tranh quan trọng bị lệch khung khi khách tham quan vô tình chạm vào. Lạc Thanh hoảng hốt, muốn chỉnh sửa ngay, nhưng Thẩm Dương bước tới, giữ cô lại:
“Bình tĩnh. Hãy làm từ từ, đừng vội.”
Cả hai cùng chỉnh sửa bức tranh, tay chạm nhau nhiều lần. Lạc Thanh đỏ mặt, nhưng tim cô lại rộn ràng. Cô nhận ra rằng những khoảnh khắc gần gũi này, dù bối rối, lại khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn.
Khi buổi triển lãm kết thúc, mọi người ra về, Lạc Thanh và Thẩm Dương còn lại kiểm tra lần cuối các bức tranh. Trời đã tối, ánh đèn vàng chiếu rọi lên từng chi tiết, tạo nên một không gian vừa lãng mạn vừa yên bình.
Trong khoảnh khắc yên lặng, Thẩm Dương tiến lại gần, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự chân thành:
“Cậu đã làm rất tốt. Tôi hài lòng với tất cả những gì chúng ta đã hoàn thiện.”
Lạc Thanh mỉm cười, lòng tràn ngập hạnh phúc: “Cảm ơn anh… tôi cũng rất vui khi làm việc cùng anh.”
Khoảnh khắc này khiến trái tim cô rung lên mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng, dù có những xung đột và hiểu lầm nhỏ, tình cảm giữa họ đang ngày càng sâu sắc.
Trên đường về, họ đi bộ dưới trời thu, lá vàng rơi rải rác trên lối đi. Thẩm Dương mở ô che cho Lạc Thanh, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng dịu dàng:
“Cậu không bị ướt chứ?”
“Không… cảm ơn anh,” cô đáp, đỏ mặt, tim đập nhanh.
Khoảnh khắc gần gũi này khiến cả hai nhận ra rằng, tình cảm họ dành cho nhau không còn là sự rung động thầm kín nữa, mà đã trở thành cảm xúc sâu sắc, khó có thể giấu diếm.
Về tới ký túc xá, Lạc Thanh ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng phố dưới ánh đèn vàng, ghi lại những cảm xúc của ngày hôm nay. Cô nhớ ánh mắt, nụ cười và những cử chỉ quan tâm của Thẩm Dương. Trái tim cô vừa rộn ràng vừa hồi hộp, nhận ra rằng những hiểu lầm, xung đột nghề nghiệp, và những khoảnh khắc lãng mạn đã dần kết nối họ.
Ở một góc khác của thành phố, Thẩm Dương đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn xuống dòng phố nhộn nhịp. Anh cũng đang suy nghĩ về Lạc Thanh, về những khoảnh khắc gần gũi, bối rối, và sự tinh tế trong công việc của cô. Anh thầm nhủ: “Cô gái này… không chỉ khiến tôi muốn bảo vệ, mà còn khiến tôi muốn hiểu và ở bên cô ấy lâu hơn.”