Buổi sáng thứ Năm, Bắc Kinh vẫn giữ không khí se lạnh của mùa thu, sương mờ bao phủ khắp các con phố. Lạc Thanh bước ra khỏi ký túc xá, tay cầm cốc cà phê nóng, lòng vừa háo hức vừa căng thẳng. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quan trọng, vì buổi kiểm tra toàn bộ bộ sưu tập nghệ thuật trước khi trưng bày chính thức sẽ diễn ra.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẩm tính trong lòng: “Phải thật tập trung. Không được để xảy ra sai sót.”
Khi đến trung tâm triển lãm, cô thấy Thẩm Dương đã đứng sẵn trước cửa phòng trưng bày. Anh mặc vest đen, tóc chải gọn, ánh mắt sắc bén quét qua từng chi tiết của không gian triển lãm. Khi nhìn thấy cô, anh gật nhẹ.
“Đúng giờ. Chúng ta bắt đầu kiểm tra thôi,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị vốn có.
“Vâng…” Lạc Thanh đáp, cố giữ bình tĩnh, dù trái tim cô vẫn đập nhanh mỗi khi nhìn thấy anh.
Họ bắt đầu rà soát từng bức tranh, từng chi tiết màu sắc, ánh sáng và bố cục. Lạc Thanh tập trung tối đa, nhưng không thể phủ nhận sự chú ý từng cử chỉ của Thẩm Dương khiến cô vừa căng thẳng vừa háo hức. Anh nghiêm túc kiểm tra mọi chi tiết, thỉnh thoảng nghiêng người, bàn tay vuốt nhẹ từng đường nét của bức tranh.
Trong lúc kiểm tra một bức tranh lớn, Lạc Thanh hơi nhích lại gần để chỉnh màu sắc. Bất chợt, tay cô chạm vào tay Thẩm Dương khi anh cũng đang giữ bức tranh. Cả hai cùng giật mình, ánh mắt gặp nhau trong khoảnh khắc dài đầy sức hút.
“Xin lỗi…” cô lí nhí, đỏ mặt.
“Không sao,” anh trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lộ rõ một chút quan tâm.
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi và rung động thầm kín đang nảy nở trong tim mình.
Buổi trưa, họ cùng nghỉ ngơi trong quán cà phê gần trung tâm triển lãm. Không gian yên tĩnh, ánh sáng vàng dịu chiếu qua cửa sổ, khiến mọi thứ trở nên mềm mại và gần gũi hơn.
Thẩm Dương rót cho cô một cốc trà nóng, ánh mắt nhìn cô nhưng không nói gì. Lạc Thanh nhận cốc, hơi run, nhưng mỉm cười:
“Cảm ơn anh…”
Anh gật nhẹ, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Cậu đã làm tốt. Bộ sưu tập sẽ rất ấn tượng nếu trưng bày.”
Cô nhìn anh, mắt sáng lên, tim đập nhanh. Cô nhận ra rằng, mặc dù ban đầu cảm thấy áp lực, nhưng những khoảnh khắc gần gũi cùng anh khiến cô vừa hạnh phúc vừa bối rối.
Chiều hôm đó, khi họ trở lại trung tâm triển lãm, một xung đột nhỏ xảy ra. Thẩm Dương yêu cầu Lạc Thanh điều chỉnh một bức tranh lớn, nhưng cô lại muốn giữ nguyên theo ý tưởng của mình.
“Cậu nên thay đổi bố cục, như tôi đã đề xuất,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén.
“Nhưng tôi nghĩ cách bố trí hiện tại vẫn hợp lý,” cô đáp, mắt không rời bức tranh.
Khoảnh khắc căng thẳng, cả hai nhìn nhau, không ai nhường ai. Lạc Thanh cảm thấy bực bội, trong khi Thẩm Dương hơi khó chịu.
Cuối cùng, sau vài phút im lặng, Thẩm Dương thở dài, giọng dịu lại:
“Được, giữ nguyên bố cục. Nhưng hãy chắc chắn rằng màu sắc và ánh sáng phải hoàn hảo.”
Lạc Thanh gật đầu, vừa mỉm cười vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nhận ra rằng, mặc dù xung đột nghề nghiệp vẫn xảy ra, nhưng họ đều tôn trọng ý kiến của nhau, và điều đó càng khiến cô quý trọng Thẩm Dương hơn.
Buổi tối, khi mọi người đã ra về, Lạc Thanh và Thẩm Dương cùng kiểm tra những chi tiết cuối cùng. Trời đã tối, ánh đèn vàng chiếu lên các bức tranh, tạo nên không gian vừa ấm áp vừa lãng mạn.
Trong lúc chỉnh sửa một bức tranh lớn, Lạc Thanh bất ngờ bị trượt chân. Thẩm Dương nhanh chóng đỡ cô, hai người đứng sát nhau. Ánh mắt họ chạm nhau, không gian xung quanh như ngưng lại.
“Cẩn thận,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chút dịu dàng.
Cô cảm thấy tim đập mạnh, đỏ mặt: “Vâng… cảm ơn anh…”
Khoảnh khắc ấy khiến cả hai nhận ra rằng, tình cảm giữa họ không còn chỉ là sự hợp tác công việc. Những rung động, quan tâm và bối rối đang len lỏi vào từng chi tiết nhỏ trong mối quan hệ của họ.
Sau khi hoàn tất kiểm tra, họ đứng nhìn toàn bộ bộ sưu tập từ xa. Mọi thứ trông hoàn hảo, ánh sáng, màu sắc và bố cục hòa quyện, tạo nên một tổng thể tuyệt đẹp. Lạc Thanh thở dài nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và tự hào.
Thẩm Dương nhìn cô, ánh mắt dịu lại: “Cậu đã làm tốt. Tôi rất hài lòng với công sức của cậu.”
Cô cười nhỏ, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối: “Cảm ơn anh… tôi cũng rất vui khi làm việc cùng anh.”
Trên đường về, họ đi bộ dưới trời thu, lá vàng rơi rải rác trên lối đi. Mưa nhẹ bắt đầu rơi, Thẩm Dương mở ô che cho Lạc Thanh, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng dịu dàng:
“Cậu không bị ướt chứ?”
“Không… cảm ơn anh,” cô đáp, mắt ánh lên niềm vui và ngượng ngùng.
Khoảnh khắc gần gũi này khiến trái tim Lạc Thanh rung lên mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng, dù có những xung đột nghề nghiệp, những hiểu lầm nhỏ, nhưng chính những khoảnh khắc lãng mạn, quan tâm thầm kín này đang dần kết nối họ.
Về tới ký túc xá, Lạc Thanh ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng mưa lất phất ngoài trời, ghi lại những cảm xúc trong lòng. Cô nhớ ánh mắt, nụ cười và những cử chỉ quan tâm của Thẩm Dương. Trái tim cô vừa rộn ràng vừa hồi hộp.
Ở một góc khác của thành phố, Thẩm Dương đứng trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn xuống dòng phố nhộn nhịp. Anh cũng đang suy nghĩ về Lạc Thanh, về những khoảnh khắc gần gũi, những nụ cười và sự bối rối của cô. Anh tự nhủ: “Cô gái này… khiến tôi vừa bực bội vừa muốn bảo vệ và quan tâm. Tôi chưa từng cảm thấy như thế với ai khác.”