Tập đoàn Giải trí Thiên Vũ đứng sừng sững giữa trung tâm thương mại của thành phố, không chỉ là biểu tượng của quyền lực mà còn là đỉnh cao của sự phù hoa. Tại đây, mọi ánh sáng đều phải cúi mình trước bóng tối của những kẻ nắm quyền.
Lục Dực là một trong những ánh sáng rực rỡ nhất mà Thiên Vũ tạo ra. Anh không chỉ là người thừa kế hợp pháp của đế chế truyền thông này mà còn là ngôi sao hạng A, gương mặt đại diện cho sự xa hoa và kiêu ngạo. Cao ráo, hoàn hảo đến từng đường nét, Lục Dực mang trong mình một sức hút giới tính mạnh mẽ, lạnh lùng và hờ hững với mọi thứ xung quanh. Với Lục Dực, thế giới chỉ là một sàn diễn, và mọi người là khán giả buộc phải vỗ tay.
Nhưng trong phòng họp kín tầng 50, nơi các dự án triệu đô được định đoạt, Lục Dực lại phải đối mặt với một sự lạnh lùng còn cứng rắn hơn cả mình.
Người đó là Lâm Thanh, Giám đốc Nghệ thuật kiêm biên kịch bí ẩn của công ty. Anh ngồi đối diện Lục Dực, mái tóc đen hơi dài che khuất một phần khuôn mặt thanh tú, khiến người ta khó đoán được suy nghĩ của anh. Lâm Thanh không đẹp trai kiểu hào nhoáng như Lục Dực, nhưng anh có một sự quyến rũ tĩnh lặng, giống như một bức tranh mực tàu cổ xưa.
"Kịch bản 'Linh Hồn Phá Vỡ' của anh là vô nghĩa," Lục Dực tuyên bố, giọng nói sắc lạnh. Anh lướt qua tập tài liệu một cách hờ hững. "Nó thiếu kịch tính, thiếu sự bùng nổ mà khán giả cần."
Lâm Thanh ngước lên, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào Lục Dực, không hề nao núng trước sự kiêu ngạo của ngôi sao.
"Ngài Lục Dực," Lâm Thanh đáp, giọng nói trầm ấm và đều đều, không chút cảm xúc. "Nó thiếu sự bùng nổ, nhưng nó có chiều sâu. Thứ mà anh, với tư cách là một diễn viên, chưa bao giờ chạm tới được."
Sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Tất cả nhân viên đều nín thở. Lục Dực đã quen với việc bị mọi người tôn sùng, chưa bao giờ có ai dám công khai thách thức tài năng của hắn như vậy.
Lục Dực chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, ánh mắt hắn như muốn xuyên thủng Lâm Thanh. "Anh đang dạy tôi diễn xuất sao, Lâm Thanh?"
"Tôi đang phân tích kịch bản. Nếu anh không hiểu nhân vật, tôi sẵn lòng thay đổi người đảm nhận vai chính." Lâm Thanh đáp trả, bình thản đặt bút xuống.
Sự trơ tráo đó không khiến Lục Dực nổi giận, mà ngược lại, nó khơi lên một sự tò mò mãnh liệt và một sức hút giới tính cấm kỵ. Lục Dực nhận ra Lâm Thanh là người duy nhất trong toàn bộ Thiên Vũ không bị hào quang của hắn làm cho lu mờ. Lâm Thanh là một điểm mù, một thử thách mà hắn khao khát chinh phục.
Trước khi căng thẳng leo thang, cánh cửa phòng họp mở ra. Lục Sâm, Chủ tịch Tập đoàn, bước vào.
Lục Sâm là anh trai cùng cha khác mẹ và là người giám hộ của Lục Dực. Anh ta mang vẻ ngoài điềm tĩnh, lịch lãm của một doanh nhân thượng lưu, nhưng quyền lực toát ra từ anh ta còn nặng nề hơn cả ánh hào quang của Lục Dực.
"Dừng lại, Dực," Lục Sâm nhẹ nhàng nói, nhưng giọng nói đó đủ sức áp chế tất cả. Lục Sâm đi thẳng đến chỗ Lâm Thanh, đặt tay lên vai anh. Cử chỉ này, dù chỉ thoáng qua, đã làm dấy lên một sự căng thẳng ngầm.
"Lâm Thanh đã làm việc hết sức mình. Dực, em nên biết điều đó." Lục Sâm mỉm cười với Lâm Thanh, một nụ cười ấm áp hiếm thấy mà Lục Dực chưa bao giờ được nhận.
Thẩm mỹ Lục Dực lập tức thay đổi. Hắn không ghen tuông công khai, nhưng đôi mắt hắn thắt lại, ghi nhận lại cử chỉ thân mật đó. Đây là điểm cấm kỵ: Lục Dực bị kiểm soát bởi Lục Sâm, và Lâm Thanh có một mối quan hệ công việc vượt mức đồng nghiệp với Lục Sâm, người có quyền lực tuyệt đối.
"Được rồi, Chủ tịch Lục Sâm," Lục Dực buông tha, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Lâm Thanh. "Nếu Lâm Thanh đã làm việc hết sức, tôi cũng nên làm việc hết sức."
Lục Sâm sau đó mời Lâm Thanh ra ngoài để thảo luận riêng về "các vấn đề bản quyền."
"Lâm Thanh, theo tôi một lát," Lục Sâm nói. Lâm Thanh gật đầu, đi theo Lục Sâm, không nhìn lại Lục Dực.
Khi cánh cửa đóng lại, Lục Dực đứng dậy, đi đến chỗ Lâm Thanh vừa ngồi. Hắn đặt tay lên chỗ Lâm Thanh đã ngồi, hơi nóng của cơ thể Lâm Thanh vẫn còn vương lại.
Sự thu hút cấm kỵ bùng cháy.
Lục Dực biết rõ: Hắn không chỉ bị kích thích bởi sự lạnh lùng của Lâm Thanh, mà còn bởi vị trí của Lâm Thanh. Lâm Thanh là thứ mà Lục Dực không được phép chạm vào, vì Lâm Thanh nằm trong phạm vi bảo hộ (hoặc sở hữu) của Lục Sâm.
Lục Dực thì thầm, giọng nói chỉ đủ cho chính mình nghe: "Anh thuộc về tôi, Lâm Thanh. Tôi sẽ khiến anh phải viết kịch bản chỉ dành riêng cho tôi, và không ai có thể can thiệp."
Sự chiếm hữu đã được thiết lập. Mối quan hệ giữa ánh sáng kiêu ngạo và bóng tối bí ẩn chính thức bắt đầu, dưới cái bóng áp chế của người anh trai.