thú vui bị khóa

Chương 2: LUẬT LỆ BÀN ĐÀM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự căng thẳng giữa Lục Dực và Lâm Thanh không giảm bớt sau cuộc họp. Ngược lại, nó bùng phát thành một cuộc chiến tranh giành quyền kiểm soát dự án.

Lục Dực, với quyền lực của một ngôi sao và người thừa kế, công khai yêu cầu Giám đốc Dự án phải để Lâm Thanh tham gia sâu hơn vào khâu sản xuất, không chỉ dừng lại ở kịch bản.

"Tôi muốn anh ta theo sát tôi mọi lúc trong giai đoạn quay thử," Lục Dực tuyên bố trong buổi họp nội bộ. "Biên kịch phải hiểu diễn viên. Đó là luật lệ của tôi."

Lâm Thanh cảm thấy khó chịu rõ rệt. Anh đã cố gắng giữ khoảng cách với Lục Dực và ánh hào quang rắc rối của hắn. Anh thích sự tĩnh lặng của việc sáng tạo, hơn là sự ồn ào và giả dối của trường quay.

Sau cuộc họp, Lâm Thanh tìm Lục Sâm, Chủ tịch tập đoàn, trong văn phòng riêng của anh ta. Văn phòng của Lục Sâm nằm ở tầng cao nhất, yên tĩnh và xa hoa, nơi mọi quyết định của Thiên Vũ đều bắt nguồn.

"Chủ tịch Lục Sâm," Lâm Thanh nói, đứng thẳng lưng. "Tôi xin phép rút khỏi dự án của Lục Dực. Dự án của anh ta quá hỗn loạn và tôi không muốn bị lôi kéo vào mâu thuẫn cá nhân. Tôi cần tập trung vào các dự án nghệ thuật thuần túy hơn."

Lục Sâm ngước lên từ đống giấy tờ, ánh mắt sắc bén. Anh ta mỉm cười, một nụ cười không đạt tới đáy mắt. "Lâm Thanh, cậu biết dự án này quan trọng thế nào với Tập đoàn. Và cậu biết Lục Dực quan trọng thế nào đối với tôi."

Lục Sâm đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc và đến đứng đối diện Lâm Thanh. Khoảng cách giữa họ ngắn đến mức Lâm Thanh có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương từ bộ vest đắt tiền của Lục Sâm.

"Cậu là biên kịch giỏi nhất của Thiên Vũ, và Lục Dực là ngôi sao sáng nhất. Sự kết hợp của hai người là thứ mà Tập đoàn cần. Hơn nữa..." Lục Sâm đưa tay chạm nhẹ vào cổ tay Lâm Thanh, nơi có một vết sẹo nhỏ. Hành động này không mang tính tình dục, mà mang tính kiểm soát và nhắc nhở.

"...cậu đã hứa với tôi, Lâm Thanh. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu, miễn là tôi đảm bảo sự bình yên cho quá khứ của cậu."

Lời nhắc nhở này như một cú đánh mạnh. Lâm Thanh cứng đờ. Bí mật về quá khứ của anh, thứ mà Lục Sâm đang nắm giữ, là xiềng xích mà anh không thể phá vỡ. Anh không có lựa chọn nào ngoài sự khuất phục.

"Tôi hiểu rồi, Chủ tịch," Lâm Thanh khẽ đáp, giọng anh chùng xuống. "Tôi sẽ chấp nhận. Nhưng tôi sẽ chỉ làm việc trong giới hạn công việc."

"Giỏi lắm," Lục Sâm mỉm cười mãn nguyện, gõ nhẹ lên vai Lâm Thanh. "Đi đi. Hãy làm việc hết sức vì em trai tôi."

Khi Lâm Thanh rời khỏi văn phòng, anh đụng mặt Lục Dực đang đứng đợi ở hành lang.

"Ngọt ngào quá nhỉ," Lục Dực nói, giọng hắn đầy mỉa mai. Hắn đã nghe thấy một phần cuộc nói chuyện. "Anh trai tôi luôn biết cách thuyết phục người khác. Hay là, anh ta thuyết phục anh bằng những lợi ích cá nhân, Lâm Thanh?"

"Đây là vấn đề công việc, Lục Dực," Lâm Thanh lạnh lùng trả lời, cố gắng bước qua hắn.

Lục Dực không cho phép. Hắn dùng một tay chặn ngang cửa, tay còn lại bất ngờ túm lấy cằm Lâm Thanh, ép anh phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Không có vấn đề gì là thuần túy công việc khi liên quan đến tôi," Lục Dực thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào mặt Lâm Thanh. "Anh chấp nhận vì anh ta ra lệnh, hay vì anh muốn ở gần anh ta, Lâm Thanh?"

Sự căng thẳng giới tính và quyền lực bùng nổ giữa họ. Lâm Thanh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, không chỉ là sự sợ hãi, mà còn là một kích thích cấm kỵ nguy hiểm.

Lục Dực không hôn anh, nhưng hắn siết chặt cằm anh một cách đầy đe dọa. Đây là cảnh căng thẳng đầu tiên mang tính chất thử thách quyền lực.

"Tôi sẽ không để anh che giấu mình dưới cái bóng của Lục Sâm mãi đâu," Lục Dực nói, ánh mắt hắn như ngọn lửa. "Anh là của tôi. Cảm xúc của anh, tài năng của anh, tất cả sẽ phải tập trung vào tôi. Đó là luật lệ mới."

Lục Dực buông tay. Lâm Thanh đứng đó, khuôn mặt đỏ bừng. Anh biết, anh không chỉ bị ép vào một dự án, mà còn bị ép vào một cuộc chiến quyền lực giữa hai anh em nhà họ Lục.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×