thú vui bị khóa

Chương 5: BÀN TAY PHÁ VỠ GIỚI HẠN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự ghen tuông của Lục Dực không thể kìm nén. Cuộc hẹn bí mật bị lộ đã kích hoạt nỗi ám ảnh chiếm hữu tiềm ẩn của hắn. Hắn không thể chấp nhận việc Lâm Thanh, người duy nhất hắn khao khát và tôn trọng, lại bị Lục Sâm chạm vào.

Tối hôm đó, Lục Dực chờ Lâm Thanh tại bãi đỗ xe hầm B2. Khi Lâm Thanh bước ra từ thang máy, hắn chặn đường anh.

"Anh đã đến cuộc hẹn đó chưa?" Lục Dực hỏi, giọng hắn trầm khàn, đầy sự đe dọa.

"Đó là công việc. Chúng tôi đang thảo luận về việc tái cơ cấu phòng ban," Lâm Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng anh biết lời nói này yếu ớt.

"Nói dối!" Lục Dực tiến đến, dồn Lâm Thanh vào góc tường bê tông lạnh lẽo. Hắn dùng hai tay chống lên tường, giam hãm Lâm Thanh. "Anh trai tôi không cần đến một biên kịch để tái cơ cấu. Anh ta cần anh vì những lý do khác. Những lý do mà tôi không thể chấp nhận!"

Lục Dực nắm chặt cằm Lâm Thanh, ép anh ngước lên. "Anh ta đã chạm vào anh thế nào? Anh ta đã hứa hẹn gì để khiến anh phải phục tùng?"

"Đừng chạm vào tôi," Lâm Thanh nghiến răng. "Anh không có quyền xen vào chuyện của tôi."

"Tôi có quyền!" Lục Dực gầm gừ. "Anh là thứ duy nhất tôi muốn mà anh ta lại dám chen chân vào! Anh phải chọn! Chọn Lục Sâm và sự an toàn nhàm chán của anh ta, hay chọn tôi... và thú vui cấm kỵ này?"

Lâm Thanh nhắm mắt lại. Anh không thể nói ra bí mật của mình, cũng không thể chấp nhận sự chiếm hữu điên cuồng của Lục Dực.

Sự im lặng của Lâm Thanh chính là lời thách thức cuối cùng. Lục Dực không kìm nén được nữa. Sự khao khát, giận dữ và ghen tuông bùng nổ.

[H+ Nặng: Cảnh Chiếm Hữu Bạo Liệt Đầu Tiên – Sự Trừng Phạt và Kiểm Soát Tinh Thần]

Lục Dực xé toạc mọi giới hạn còn sót lại. Hắn không quan tâm đến bãi đỗ xe tối tăm và nguy cơ bị phát hiện. Cảm giác tội lỗi và sự kích thích từ việc làm điều cấm kỵ nơi công cộng, ngay dưới mũi Lục Sâm, càng khiến hắn hung hãn hơn.

Lục Dực dùng sức mạnh áp chế Lâm Thanh, nụ hôn đầu tiên không phải là sự khám phá, mà là sự chiếm đoạt và trừng phạt. Hắn muốn khắc sâu dấu ấn của mình lên mọi tấc da thịt của Lâm Thanh, xóa bỏ mọi dấu vết hoặc ảnh hưởng từ Lục Sâm.

Trong cơn điên loạn, Lục Dực thì thầm những lời chiếm hữu vào tai Lâm Thanh: "Anh là của tôi! Anh không được phép nhìn ai khác! Anh không được phép vâng lời ai khác! Tôi sẽ trừng phạt anh cho sự chống đối này, Lâm Thanh!"

Lục Dực không chỉ trừng phạt Lâm Thanh về mặt thể xác, mà còn về mặt tinh thần. Hắn ép Lâm Thanh phải nhìn vào mắt hắn, phải thừa nhận sự kiểm soát tuyệt đối này, phải thét lên tên hắn.

Lâm Thanh cảm thấy mình bị xé toạc. Trong sự chiếm đoạt bạo liệt, anh cảm thấy một niềm khoái cảm tội lỗi và sự sụp đổ của mọi rào cản đạo đức. Anh nhận ra, sự tàn nhẫn và chiếm hữu của Lục Dực chính là thứ mà phần sâu thẳm trong anh (phần đã bị Lục Sâm giam cầm) khao khát: sự bùng nổ và giải thoát.

Khi mọi chuyện kết thúc, Lục Dực đỡ Lâm Thanh dậy, khuôn mặt hắn vẫn đầy vẻ tàn nhẫn và chiếm hữu, nhưng ánh mắt hắn lại ánh lên sự hối hận và tự trách.

"Anh... anh đã phá vỡ mọi thứ," Lâm Thanh thì thầm, cơ thể anh run rẩy vì sự kết hợp của đau đớn, khoái cảm và cảm giác tội lỗi. "Chúng ta không thể quay lại được nữa."

"Tôi không bao giờ muốn quay lại," Lục Dực phủ nhận một cách quyết liệt. Hắn ôm Lâm Thanh chặt cứng vào lòng, như thể muốn sáp nhập anh vào cơ thể hắn. "Anh thuộc về tôi. Và tôi sẽ không để anh ta lấy đi anh, Lâm Thanh."

Mối quan hệ cấm kỵ đã chính thức bước sang một giai đoạn mới: sự chiếm hữu thể xác, được xây dựng trên sự cưỡng ép và sự kích thích tội lỗi. Lâm Thanh biết, anh đã mất đi quyền kiểm soát cuối cùng của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×