Sau đêm làm việc căng thẳng tại căn hộ penthouse của Lục Dực, Lâm Thanh trở về căn hộ của mình với tâm trạng nặng trĩu. Sự kiểm soát và đe dọa giới tính của Lục Dực đã làm anh kiệt sức, nhưng đồng thời, nó cũng khiến anh cảm thấy sống động một cách nguy hiểm.
Lâm Thanh đang cố gắng tìm kiếm một chút bình yên khi đang pha cà phê thì điện thoại di động của anh rung lên. Đó là một tin nhắn không có số người gửi, chỉ chứa một bức ảnh.
Bức ảnh chụp Lâm Thanh, đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tại chính căn hộ penthouse của Lục Dực. Bức ảnh được chụp từ một tòa nhà đối diện, rõ ràng và sắc nét.
Trái tim Lâm Thanh thắt lại. Anh biết rõ các tầng cao nhất của những tòa nhà lân cận đều thuộc sở hữu của Tập đoàn Thiên Vũ. Anh đang bị theo dõi.
Cảm giác bị giám sát này không phải là mới, nhưng nó đã từng dịu đi. Bây giờ, nó quay lại và mãnh liệt hơn. Lâm Thanh biết kẻ theo dõi có thể là bất kỳ ai:
Lục Sâm (Chủ tịch): Anh ta muốn đảm bảo Lâm Thanh đang làm theo mệnh lệnh, giữ khoảng cách với Lục Dực, hoặc muốn nắm được bằng chứng để kiểm soát cả hai anh em.
Lục Dực (Công): Hắn quá chiếm hữu và muốn biết mọi cử động của Lâm Thanh ngay cả khi họ không ở gần nhau.
Thế lực khác: Những kẻ thù của Lục Sâm hoặc Lục Dực, đang cố gắng tìm điểm yếu để tấn công.
Lâm Thanh quyết định hành động theo hướng an toàn nhất: cắt đứt mọi liên lạc không cần thiết, đặc biệt là với Lục Sâm.
Anh vội vã đến văn phòng và xin nghỉ phép vài ngày, lấy lý do cần thời gian để hoàn thành kịch bản. Anh cũng cố tình tránh mặt Lục Dực trong các cuộc họp sắp tới, chỉ gửi tài liệu qua trợ lý.
Tuy nhiên, Lục Dực không phải là người dễ dàng buông tha.
Một ngày sau, Lục Dực xuất hiện trong sảnh chính của Tập đoàn, nơi Lâm Thanh đang chờ thang máy. Hắn không nói gì, chỉ tiến đến, sải bước dài và đầy quyền lực, dừng lại ngay bên cạnh Lâm Thanh.
"Nghe nói anh xin nghỉ phép," Lục Dực nói, giọng hắn lạnh lùng như đang hỏi cung. "Công việc của tôi không gấp sao, Lâm Thanh?"
Lâm Thanh không muốn gây chú ý: "Tôi đã gửi bản thảo. Anh có thể xem xét trong lúc tôi vắng mặt."
Lục Dực không để anh nói hết câu. Hắn đột ngột đưa tay ra, công khai đặt lên eo Lâm Thanh, kéo anh sát vào cơ thể hắn trong sự ngạc nhiên của các nhân viên và nhiếp ảnh gia đang có mặt. Đây là sự dán nhãn công khai.
"Không. Tôi muốn anh ở đây," Lục Dực tuyên bố, ánh mắt thách thức lướt qua đám đông. "Tôi cần anh bên cạnh. Và tôi muốn mọi người biết, anh là người của tôi."
Lâm Thanh cảm thấy toàn thân cứng lại. Sự công khai này không phải là lãng mạn, mà là một hành động chiếm hữu tuyệt đối, một cách để khẳng định chủ quyền của Lục Dực ngay trước mắt Lục Sâm (dù Lục Sâm không có mặt, nhưng hắn sẽ nghe được).
Đúng lúc đó, mâu thuẫn được đẩy lên đỉnh điểm. Lục Dực nhìn thấy một thông báo lịch trên điện thoại của Lâm Thanh (vô tình mở ra).
Lịch hẹn: 8h Tối – Phòng Đọc Cũ – Chủ tịch Lục Sâm.
Mặc dù Lâm Thanh đã cố gắng hủy bỏ, nhưng thông báo vẫn còn đó. Ánh mắt Lục Dực lập tức trở nên nguy hiểm, đầy sự ghen tuông điên cuồng.
Hắn siết chặt eo Lâm Thanh, ghé sát tai anh: "Anh và anh trai tôi có những cuộc gặp gỡ bí mật không chỉ là công việc sao, Lâm Thanh? Anh đang chơi trò gì với tôi và Lục Sâm?"
Lục Dực buông Lâm Thanh ra, nhưng cái nhìn của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Hắn quay lưng bước đi, để lại Lâm Thanh giữa sảnh, nơi tất cả sự chú ý và tin đồn đang đổ dồn vào anh.
Lâm Thanh biết, Lục Dực đã chính thức bước vào ranh giới cấm kỵ. Mối quan hệ của anh với Lục Sâm, dù là bí mật hay nghĩa vụ, giờ đây đã trở thành một cái bẫy mà Lục Dực nhất định phải phá vỡ. Anh không thể lùi bước nữa.