Tối thứ Sáu, ngày 12 tháng 12 năm 2028 Nhà Bếp Hoàng Kim, Thượng Hải
"Nhanh tay lên! Nước dùng phải trong như pha lê! Vị khách tối nay không phải là người các cậu có thể đắc tội đâu!"
Tiếng quát của Chef Long vang dội khắp căn bếp bằng thép không gỉ, át cả tiếng dao thớt và tiếng xèo xèo trên chảo. Mọi đầu bếp, từ bếp phó cho đến người rửa bát, đều cúi gằm mặt, di chuyển với một sự khẩn trương đầy sợ hãi.
Lâm An và Tiểu Bằng đứng ở một góc, phụ trách việc nhặt rau thơm, công việc đơn giản nhất nhưng cũng đủ để họ cảm nhận được sức nóng và áp lực khủng khiếp của nơi này. Tiểu Bằng, một tín đồ ẩm thực, đã dùng hết các mối quan hệ của mình chỉ để xin được làm chân phụ bếp không lương trong một đêm tại nhà hàng huyền thoại này. Lâm An, không còn cách nào khác, đã phải đi cùng để "giám sát" cậu bạn của mình.
"Trời ơi, căng thẳng hơn cả lúc thi cuối kỳ," Tiểu Bằng thì thầm, tay run run tỉa một nhánh ngò. "Nhưng được nhìn thấy Chef Long làm việc đúng là mãn nhãn thật."
Lâm An không nói gì. Cậu quan sát. Cậu thấy Chef Long, một người đàn ông trung niên với vóc dáng vạm vỡ và ánh mắt sắc như dao, nếm thử một loại sốt do bếp phó vừa làm. Ông ta nhắm mắt lại, thưởng thức trong giây lát. Cả căn bếp nín thở.
Rồi ông ta mở mắt ra, và đổ thẳng cả chảo sốt vào thùng rác.
"Vô vị! Cậu đang sỉ nhục những con sò điệp của tôi đấy à? Làm lại!"
Người bếp phó tái mặt, chỉ biết lí nhí "Vâng, thưa bếp trưởng" rồi vội vã quay đi.
Lâm An nhận ra, trong căn bếp này, Chef Long là vua. Và các đầu bếp khác, dù tài năng, cũng chỉ là những người hầu cận sống trong nỗi sợ hãi thường trực. Động cơ giết người, có lẽ ở đây không hề thiếu.
Bữa tiệc tối nay chỉ có sáu vị khách. Họ là những nhân vật tầm cỡ, từ một nhà tài phiệt bất động sản cho đến một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng. Họ ngồi quanh một chiếc bàn gỗ lớn duy nhất trong một phòng ăn được thiết kế tối giản nhưng cực kỳ sang trọng.
Món ăn cuối cùng, cũng là món đỉnh cao của buổi tối, là "Biển Sâu Lặng Sóng" - một loại súp hải sản được nấu từ những nguyên liệu quý hiếm nhất, hầm trong suốt 12 tiếng. Chef Long tự tay múc súp từ một chiếc nồi bạc lớn ra từng bát cho các vị khách, và cả cho chính mình. Đó là một nghi thức, một sự thể hiện niềm tự hào tuyệt đối vào tác phẩm của mình.
"Mời quý vị," ông ta nói, nâng bát súp của mình lên.
Tất cả mọi người đều bắt đầu thưởng thức. Những lời tán thưởng trầm trồ vang lên.
Chef Long cũng từ tốn đưa một thìa súp lên miệng. Ông ta gật gù, một nụ cười hài lòng hiếm hoi hiện trên môi. "Hoàn hảo," ông ta lẩm bẩm.
Nhưng rồi, nụ cười đó đông cứng lại.
Chiếc thìa rơi khỏi tay ông ta, tạo ra một tiếng "loảng xoảng" chói tai. Ông ta đưa hai tay lên ôm lấy cổ họng, đôi mắt trợn trừng, cố gắng nói điều gì đó nhưng chỉ có những âm thanh ú ớ phát ra.
Chỉ trong vòng vài giây, trước sự kinh hoàng của tất cả mọi người, Chef Long ngã vật ra khỏi ghế, bất động.
Sự hỗn loạn bùng nổ. Tiếng la hét của các vị khách, tiếng đổ vỡ của bát đĩa. Cả căn bếp lao ra.
Lâm An đứng yên giữa sự hỗn loạn đó. Mắt cậu nhìn vào nồi súp vẫn còn bốc khói nghi ngút trên bàn. Một món ăn đã được chia sẻ cho tất cả mọi người. Một cái chết chỉ dành cho một người.
Đây không phải là một vụ ngộ độc thông thường. Đây là một câu đố. Một câu đố chết người.