thực đơn cuối cùng

Chương 2: Sự Thật Không Thể Xảy Ra


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong lúc các vị khách được nhân viên nhà hàng đưa ra một phòng chờ riêng để trấn an, căn bếp và phòng ăn của Nhà Bếp Hoàng Kim nhanh chóng biến thành một hiện trường án mạng được phong tỏa. Người đến hiện trường, với gương mặt nghiêm nghị và quen thuộc, không ai khác chính là Triệu thanh tra.

Khi nhìn thấy Lâm An và Tiểu Bằng đang đứng lẫn trong nhóm nhân viên bếp, ông không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ khẽ thở dài.

"Ta nên bắt đầu quen với việc này thì hơn," ông lẩm bẩm, rồi tiến lại gần Lâm An. "Lại là cháu sao? Lần này là với tư cách gì đây? Chuyên gia ẩm thực à?"

"Cháu chỉ là người phụ bếp bất đắc dĩ," Lâm An đáp. "Và là một nhân chứng."

Cậu nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra: món súp được phục vụ chung cho tất cả mọi người, nhưng chỉ có Chef Long gục ngã. Đội pháp y ban đầu cũng đã có mặt và xác nhận sơ bộ.

"Thưa sếp, đây là một sự thật không thể xảy ra," một nhân viên pháp y trẻ tuổi báo cáo, mặt đầy vẻ hoang mang. "Chúng tôi đã lấy mẫu súp từ bát của tất cả các vị khách và cả trong nồi. Tất cả đều giống hệt nhau. Nếu có độc, đáng lẽ tất cả mọi người đều đã phải có triệu chứng."

Triệu thanh tra cau mày. "Không có khả năng nào khác sao? Dị ứng?"

"Phản ứng dị ứng cấp tính có thể gây tử vong, nhưng không nhanh và dữ dội đến mức này. Hơn nữa, gia đình nạn nhân xác nhận ông ta không có tiền sử dị ứng với bất kỳ loại hải sản nào. Đây gần như chắc chắn là một loại độc tố thần kinh cực mạnh."

Một chất độc chỉ chọn một nạn nhân duy nhất từ một món ăn chung. Vụ án đi vào ngõ cụt ngay từ những phút đầu tiên.

Triệu thanh tra nhìn quanh. Ánh mắt ông dừng lại ở nhóm đầu bếp đang đứng co rúm ở một góc, mặt người nào cũng trắng bệch vì sợ hãi, nhưng trong ánh mắt của họ, Lâm An còn đọc được những cảm xúc phức tạp khác: sự căng thẳng, sự che giấu, và có lẽ, cả một chút hả hê.

"Lâm An," Triệu thanh tra quay sang cậu, hạ giọng. "Ta cần đôi mắt của cháu. Hãy quan sát bọn họ. Tìm cho ta một vết nứt, dù là nhỏ nhất."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×