Việc Linh cố gắng "bẻ lái" cốt truyện bằng cách tránh xa Tấn Phong và Hiểu Vy không hề dễ dàng như cô nghĩ. Mỗi lần cô cố gắng thay đổi một chi tiết nhỏ, cốt truyện chính lại có xu hướng tự động điều chỉnh, đẩy cô vào những tình huống dở khóc dở cười hoặc kịch tính không ngờ.
Trong kịch bản gốc, An Hạ là một người rất thích mua sắm và thường xuyên đến các cửa hàng thời trang cao cấp. Linh, với bản tính thực dụng của một biên kịch ở thế kỷ 21, không muốn lãng phí tiền bạc vào những món đồ xa xỉ không cần thiết. Cô quyết định hạn chế việc mua sắm, dành thời gian cho việc đọc sách và tìm hiểu về tình hình kinh doanh của gia đình An Hạ.
Tuy nhiên, một buổi chiều, khi Linh đang ngồi đọc sách trong thư viện, cô người hầu Mai hớt hải chạy vào. "Tiểu thư, có một kiện hàng lớn từ cửa hàng thời trang XYZ gửi đến. Họ nói là cô đã đặt hàng từ tuần trước."
Linh ngớ người. Cô chưa hề đặt hàng! Cô nhớ ra, trong kịch bản gốc, An Hạ đã đặt một bộ váy đắt tiền để mặc trong buổi tiệc từ thiện của họ Trịnh – buổi tiệc mà Linh đã cố gắng tránh mặt.
"Ta không đặt hàng. Chắc là có sự nhầm lẫn," Linh nói.
Mai lắc đầu. "Không thể nào, tiểu thư. Đây là hóa đơn có chữ ký của cô mà. Và họ nói là cô đã thanh toán một nửa rồi."
Linh cầm lấy hóa đơn, nhìn thấy chữ ký của An Hạ. Cô nhận ra, đây là một trong những rắc rối từ cốt truyện gốc. Dù cô đã cố gắng thay đổi hành động của An Hạ ở hiện tại, nhưng những gì An Hạ đã làm trong quá khứ (trước khi Linh xuyên không vào) vẫn còn đó, và chúng đang dần hiện hữu, đẩy cô vào những tình huống khó xử.
"Được rồi, cứ nhận hàng đi," Linh thở dài. Cô biết, mình không thể thay đổi quá khứ của An Hạ. Cô chỉ có thể cố gắng kiểm soát hiện tại và tương lai.
Rắc rối không chỉ dừng lại ở đó. Trong kịch bản gốc, An Hạ có một mối quan hệ phức tạp với một nhóm bạn bè thượng lưu, những người cũng kiêu ngạo và thích gây chuyện. Linh cố gắng tránh mặt nhóm bạn này, nhưng họ lại liên tục tìm đến cô.
Một ngày nọ, khi Linh đang đi dạo trong trung tâm thương mại, cô bất ngờ bị một nhóm người vây quanh. Đó là nhóm bạn của An Hạ, dẫn đầu là cô tiểu thư tên Minh Châu, người cũng là một nhân vật phụ phản diện trong kịch bản gốc.
"An Hạ, sao dạo này cậu cứ lẩn tránh bọn tớ vậy?" Minh Châu nói, giọng điệu đầy vẻ trách móc nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự dò xét. "Hay cậu có chuyện gì giấu bọn tớ?"
Linh cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết, nếu làm phật lòng Minh Châu, cô ta có thể gây ra nhiều rắc rối hơn. "Không có gì đâu. Tớ chỉ hơi bận thôi."
Minh Châu nhướng mày. "Bận gì mà không đến buổi tiệc của họ Trịnh? Cậu biết Tấn Phong cũng ở đó mà."
Linh giật mình. "Tớ... tớ thật sự không khỏe."
Minh Châu cười khẩy. "Thôi được rồi. Bọn tớ đang định đi bar. Cậu đi cùng không?"
Linh muốn từ chối, nhưng cô biết, nếu từ chối quá nhiều, cô sẽ bị cô lập, và điều đó có thể khiến cô trở thành mục tiêu dễ dàng hơn cho những âm mưu của nữ chính. Cô cần phải duy trì một mối quan hệ xã giao nhất định.
"Được thôi. Để tớ về thay đồ đã," Linh nói.
Minh Châu nháy mắt. "Đừng có trốn nữa đấy nhé!"
Linh thở dài. Cô nhận ra rằng, việc "bẻ lái" cốt truyện không chỉ là tránh xa nam nữ chính, mà còn là đối phó với những rắc rối phát sinh từ những mối quan hệ và hành động của An Hạ trong quá khứ. Cô không thể hoàn toàn cắt đứt mọi mối liên hệ, mà phải khéo léo điều chỉnh, tìm cách giảm thiểu thiệt hại.
Trong khi đó, ở một diễn biến khác, nữ chính Hiểu Vy, trong kịch bản gốc, đã bắt đầu để ý đến Tấn Phong sau buổi tiệc từ thiện của họ Trịnh. Cô ta, với vẻ ngoài yếu đuối, thiện lương, lại có một tâm địa không hề đơn giản. Linh biết rằng, Hiểu Vy sẽ sớm tìm cách tiếp cận Tấn Phong, và điều đó có thể đẩy An Hạ vào những tình huống khó xử, dù cô không hề có ý định tranh giành.
Linh cảm thấy áp lực đè nặng. Cô phải liên tục cảnh giác, liên tục suy nghĩ về những bước đi tiếp theo. Cô là một biên kịch, cô đã từng tạo ra những nhân vật phức tạp, những tình tiết bất ngờ. Giờ đây, cô phải vận dụng mọi trí thông minh và kinh nghiệm của mình để "sống sót" trong chính câu chuyện mà cô đã viết. Những rắc rối từ cốt truyện gốc đang liên tục xuất hiện, và Linh biết, cô phải đối mặt với chúng một cách khéo léo để không bị cuốn vào vòng xoáy bi kịch.