thương em giữa ngàn sai lầm

Chương 1: Cô gái ngoan hiền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời cuối thu, nắng nhẹ trải xuống những con đường phủ đầy lá vàng. Hà An đứng ở bến xe buýt quen thuộc, hai tay ôm chặt chiếc túi xách cũ màu nâu đã sờn quai. Mỗi sáng, cô đều đi làm bằng xe buýt, mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị, quần tây đen và đôi giày bệt đã gắn bó suốt từ khi còn đi học. Người đi qua, nếu có để ý, chắc hẳn sẽ nghĩ: “Cô gái này trông hiền lành và có phần… nhàm chán.”

Hà An hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học được một năm, hiện là nhân viên tập sự tại một công ty truyền thông nhỏ ở trung tâm thành phố. Cuộc sống của cô gói gọn trong một vòng tròn giản đơn: đi làm – về nhà – đọc sách – học thêm. Thỉnh thoảng, vào cuối tuần, cô lại bắt xe về quê thăm bố mẹ, phụ mẹ dọn vườn, nấu cơm. Với nhiều người trẻ tuổi cùng trang lứa, cuộc sống như thế thật tẻ nhạt. Nhưng đối với Hà An, đó lại là sự bình yên mà cô trân trọng.

Trong mắt đồng nghiệp, Hà An là “gái ngoan điển hình”: đi làm đúng giờ, tan ca đúng giờ, chưa bao giờ bị bắt gặp ở quán bar hay quán rượu. Tóc đen dài luôn buộc gọn gàng, khuôn mặt thanh tú nhưng không trang điểm cầu kỳ, chỉ điểm chút son hồng nhạt. Quần áo của cô không bao giờ lòe loẹt, thường là gam màu trắng, be hoặc xanh nhạt. Nhiều đồng nghiệp cùng công ty thì thầm rằng cô “quá nguyên tắc, như một cuốn sổ tay biết đi”.

Thế nhưng, Hà An chưa từng để tâm. Từ nhỏ đến lớn, cô đã sống trong nề nếp và nguyên tắc của chính mình: không nói dối, không chen lấn, không làm điều sai trái. Sự nghiêm túc ấy cũng phản chiếu vào công việc. Ở phòng nội dung, mọi người thường ngán ngẩm khi phải ngồi hàng giờ chỉnh sửa kịch bản quảng cáo, nhưng Hà An lại kiên nhẫn đến từng dấu chấm, dấu phẩy. Cô làm việc như thể đó là nhiệm vụ quan trọng nhất cuộc đời.

Đôi khi, đồng nghiệp gọi cô là “ông cụ non trong dáng vẻ một cô gái trẻ”. Nghe thì buồn cười, nhưng cũng chẳng sai. Hà An không giỏi nói chuyện phiếm, càng không biết cách pha trò, vì thế thường lặng lẽ ngồi một góc trong các buổi liên hoan công ty. Người khác rôm rả cười đùa, còn cô chỉ mỉm cười nhạt, nâng cốc nước cam rồi lắng nghe.

Thế nhưng, đằng sau vẻ ngoài nghiêm túc và có phần khép kín ấy, Hà An vẫn là một cô gái trẻ với trái tim mơ mộng. Có những tối, sau khi gấp laptop lại, cô ngồi bên cửa sổ căn phòng nhỏ thuê ở ngoại ô, ngắm nhìn ánh đèn vàng trải dài dưới lòng đường. Giữa nhịp sống xô bồ của thành phố, Hà An thường tự hỏi liệu đến một ngày nào đó, cô có gặp được một người thật lòng yêu thương mình, một tình yêu nhẹ nhàng, an toàn, dịu dàng như cô luôn khát khao?

Từ khi bước vào đời, Hà An chưa từng yêu ai thực sự. Cô từng có những cảm tình thoáng qua, những rung động vụn vặt khi còn là sinh viên, nhưng tất cả nhanh chóng tan biến. Với Hà An, tình yêu không thể dựa trên cảm xúc bốc đồng. Cô tin rằng, một mối quan hệ chỉ bền vững khi được xây dựng trên sự tôn trọng và chân thành.

Cũng chính vì quan điểm ấy, bạn bè thường trêu cô là “gái ngoan chính hiệu, chắc chẳng ai dám theo đuổi”. Hà An chỉ cười trừ. Cô không thấy cần phải vội vàng lao vào một mối tình chỉ để lấp đầy khoảng trống. “Thà chờ đúng người, còn hơn sống trong sai lầm,” cô thường tự nhủ.

Ngày hôm đó, khi Hà An đến công ty, văn phòng đang rộn ràng hơn thường lệ. Phòng nhân sự gửi thông báo: có một nhân viên mới sẽ gia nhập phòng nội dung. Mọi người háo hức bàn tán, ai cũng tò mò về nhân vật mới. Hà An nghe nhưng không mấy bận tâm. Cô vẫn cặm cụi với đống giấy tờ cần chỉnh sửa, mắt dán vào màn hình máy tính, gõ từng dòng chữ như thể cả thế giới xung quanh chẳng liên quan đến mình.

Thế nhưng, trái tim cô lại đột nhiên nhói lên một nhịp lạ lùng, như thể linh cảm đang mách bảo. Một cảm giác mơ hồ len lỏi, chẳng thể gọi tên. Hà An khẽ siết chặt cây bút trong tay, mồ hôi ẩm nơi lòng bàn tay. Cô không ngờ rằng chỉ trong ít ngày tới, cuộc sống vốn yên ả, ngay ngắn như một bản nhạc không nốt sai của cô, sẽ bị một cơn gió mạnh mẽ cuốn phăng.

Và kẻ khuấy đảo ấy chính là người đàn ông hoàn toàn trái ngược với Hà An: điển trai, đào hoa, sống bất cần, thay người yêu như thay áo.

Câu chuyện của họ, từ khoảnh khắc ấy, đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×