Trần Minh vốn quen với những cô gái xinh đẹp, chủ động, biết chiều chuộng và nịnh nọt. Nhưng Hà An lại hoàn toàn khác. Cô không bao giờ chạy theo anh, thậm chí còn thường xuyên “xù lông” chống lại, như một con nhím nhỏ chẳng chịu để ai chạm vào. Điều đó khiến anh thấy… thú vị.
Ban đầu, Minh chỉ nghĩ đơn giản: Một cô gái quá ngoan, chắc sẽ dễ chọc ghẹo để giết thời gian. Nhưng càng tiếp xúc, càng chứng kiến cách cô xử lý công việc, cách cô nói chuyện với đồng nghiệp, anh càng nhận ra Hà An không giống bất kỳ ai trước đây anh từng gặp.
Một buổi sáng, trong khi mọi người còn uể oải uống cà phê, Hà An đã đến văn phòng từ rất sớm. Minh vô tình bắt gặp cô đang dán mắt vào màn hình máy tính, gõ từng dòng báo cáo chi chít số liệu. Cốc cà phê trên bàn đã nguội lạnh, nhưng cô không hề để ý.
Anh khoanh tay đứng sau lưng, nhìn vài phút rồi bật cười:
“Cô đúng là sinh vật lạ. Người ta đến công ty là để tìm cách trốn việc, còn cô thì hăng say như thể đây là thiên đường.”
Hà An giật mình quay lại, chau mày:
“Anh đứng sau lưng tôi từ bao giờ vậy?”
“Từ khi cô cắn môi tập trung trông đáng yêu ấy.” – Minh nhún vai.
“Anh rảnh quá thì làm việc của mình đi.” – cô đáp cụt lủn, rồi quay lại màn hình.
Nhưng Minh không bỏ đi. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn cô làm việc, đôi mắt ánh lên sự tò mò.
Sự tò mò ấy càng rõ rệt hơn trong những ngày sau.
Có lần, phòng tổ chức buổi họp nhóm, ai cũng phàn nàn vì phải ở lại muộn. Chỉ riêng Hà An nhận việc mà không một lời than vãn. Khi đồng nghiệp mệt mỏi, cô lặng lẽ rót nước, pha trà cho mọi người, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Mọi người cố thêm chút thôi, xong việc thì ai cũng đỡ áp lực.”
Minh ngồi đó, nhìn cảnh tượng ấy mà thoáng khựng lại. Bình thường, anh chẳng mấy quan tâm đến người khác nghĩ gì, cũng chẳng để ý ai mệt hay vui. Nhưng Hà An – cô gái này lại khiến anh nhận ra, hóa ra sự dịu dàng không cần khoa trương, không cần phô trương, chỉ cần một hành động nhỏ cũng đủ làm người khác cảm thấy được quan tâm.
Minh bắt đầu để ý nhiều hơn.
Anh phát hiện, Hà An luôn có thói quen ghi chép rất kỹ mọi việc, từng chi tiết nhỏ đều được cô đánh dấu bằng màu sắc khác nhau. Anh thấy buồn cười, liền chọc:
“Cô định biến tập hồ sơ thành cuốn truyện tranh đấy à?”
Hà An chẳng thèm ngẩng lên:
“Miễn sao tôi hiểu và không để sai sót. Anh thì cứ quen làm việc hời hợt đi, đến lúc có lỗi thì biết ai sửa cho.”
Câu nói sắc bén khiến Minh nghẹn lại. Đúng là trước giờ, anh quen được người khác dọn dẹp hậu quả cho mình. Vậy mà Hà An – cô gái nhỏ bé này lại dám nói thẳng, không hề nể nang. Thay vì khó chịu, anh lại thấy… thích thú.
Trong một lần cả nhóm đi ăn tối sau giờ làm, mọi người trêu Minh:
“Trần Minh, lần này mày tán thử cô gái ngoan kia đi, xem có thành công không?”
Hà An đang uống nước thì sặc, ho sù sụ. Minh đưa tay vỗ lưng cho cô, cười nửa miệng:
“Đừng có nói bậy. Tôi không có hứng thú trêu người nghiêm túc đâu.”
Nhưng ánh mắt anh dừng lại ở Hà An lâu hơn mức cần thiết. Trong lòng, chính anh cũng ngạc nhiên: Tại sao mình lại quan tâm đến phản ứng của cô ấy đến vậy?
Tối đó, khi về nhà, Minh nằm trên giường, cầm điện thoại nhưng chẳng buồn lướt mạng. Hình ảnh Hà An cau mày, nghiêm túc ghi chép, hoặc khi vô tình đỏ mặt vì bị anh trêu chọc cứ hiện lên trong đầu. Một cảm giác lạ len lỏi, vừa tò mò, vừa muốn khám phá nhiều hơn.
Anh cười khẽ, tự nhủ:
“Cô gái ngoan, rốt cuộc cô có gì mà khiến tôi không thể rời mắt?”