Hà An chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, sự bình yên trong nhịp sống nguyên tắc của cô bị đảo lộn chỉ vì một con người mang tên Trần Minh. Cô ghét cay ghét đắng cái kiểu “vô lo vô nghĩ” của anh, ghét cái nụ cười ngông nghênh, ghét những câu nói bông đùa tưởng chừng vô hại nhưng lại khiến cô đỏ mặt đến mức không biết phải đối đáp ra sao.
Thế nhưng, đời oái oăm ở chỗ: càng ghét, cô lại càng thường xuyên rơi vào những tình huống dở khóc dở cười vì anh.
Một buổi trưa, Hà An xuống căn tin công ty. Căn tin đông nghịt, bàn nào cũng kín chỗ. Cô xách khay đồ ăn, đang tìm chỗ ngồi thì giọng nói quen thuộc vang lên:
“Ở đây còn chỗ này, cô gái ngoan.”
Hà An ngẩng lên. Trần Minh đang ngồi ung dung ở bàn giữa, cạnh anh còn trống đúng một ghế. Những ánh mắt xung quanh lập tức hướng về cô, như thể đang chờ kịch hay.
“Cảm ơn, tôi ngồi chỗ khác.” – cô đáp nhanh, định quay đi.
Nhưng vừa xoay người, chân cô vô tình vướng vào chân ghế ai đó, cả khay thức ăn chao đảo. Nếu không có bàn tay Trần Minh kịp giữ lấy, chắc chắn cơm canh đã đổ hết lên áo sơ mi trắng của cô.
Anh nghiêng người, giữ khay, rồi mỉm cười:
“Cứ chối cho cố vào. Đúng là định mệnh sắp đặt cô phải ngồi cạnh tôi rồi.”
Tiếng cười khúc khích nổi lên khắp bàn ăn. Hà An muốn độn thổ ngay lập tức, đành im lặng ngồi xuống. Còn Minh thì hào hứng gắp thức ăn bỏ vào bát cô:
“Cô ăn nhiều rau đi, mặt mày mới đỡ cau có.”
Hà An nghiến răng, nhưng không tiện làm ầm giữa chốn đông người.
Lần khác, cả nhóm phải làm thêm buổi tối để chuẩn bị kế hoạch gấp. Văn phòng vắng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím. Hà An chăm chú ghi chú lại dữ liệu thì nghe thấy tiếng kéo ghế sát bên.
“Cô gái ngoan, mắt thâm quầng rồi đấy. Người như cô mà thức khuya, mai thể nào cũng xấu đi.” – Minh vừa nói vừa chìa ra một lon cà phê.
“Anh cứ lo chuyện của mình đi.” – cô đáp, cố giữ bình tĩnh.
“Nhưng tôi thích lo cho cô hơn.” – Minh cười, rồi chống cằm nhìn thẳng vào cô như thể nghiên cứu một sinh vật lạ.
Hà An hít một hơi sâu, định bỏ đi thì chẳng may tay áo mắc vào dây tai nghe trên bàn. Cả laptop lẫn tập tài liệu chao nghiêng. Minh kịp đưa tay giữ lại, nhưng cả hai vô tình va vào nhau, khoảng cách gần đến mức Hà An nghe rõ hơi thở của anh.
Tim cô lỡ mất một nhịp.
“Xem chưa, không có tôi thì cô gặp rắc rối rồi.” – Minh thì thầm, giọng trêu chọc nhưng ấm áp lạ thường.
Hà An vội đứng bật dậy, mặt đỏ bừng:
“Anh… đúng là tai họa!”
Chuyện xui xẻo với Minh dường như chưa bao giờ kết thúc. Trong một chuyến công tác, cả nhóm phải thuê chung xe để đi đến địa điểm xa. Xe chật, cuối cùng Hà An lại bị sắp ngồi cạnh Minh.
Đường dài gập ghềnh, cô cố gắng ôm tập hồ sơ ngủ gật cho qua. Nhưng vừa thiếp đi, đầu cô nghiêng sang… đúng bờ vai Trần Minh.
Anh khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, nhưng không hề đẩy cô ra. Thậm chí, anh còn lấy áo khoác nhẹ nhàng đắp cho cô. Đến khi Hà An tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh ấy, cô hoảng hốt rời khỏi vai anh, gương mặt nóng ran.
“Anh… tại sao không gọi tôi dậy?” – cô lí nhí.
“Vì tôi thấy cô ngủ trông đáng yêu.” – Minh nhún vai, nói tỉnh rụi.
Hà An trừng mắt, nhưng chẳng có lời nào để phản bác.
Ghét, cực kỳ ghét! Nhưng dù Hà An có muốn né tránh thế nào, số phận dường như luôn đẩy cô vào quỹ đạo xoay quanh Trần Minh. Và mỗi lần rơi vào tình cảnh khó xử, cô đều không biết nên khóc hay nên cười trước sự xuất hiện đầy bất ngờ của anh.
Trái tim vốn yên ả, nay lại bắt đầu rung lên từng nhịp lạ lùng…