thương khung huyết kiếm

Chương 1: Đọa Thiên Từ Vực Sâu Của Sự Phản Bội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm Thí Luyện Tiên Môn, ánh trăng bạc đổ xuống Tàng Kiếm Các của Kiếm Gia, khiến những thanh bảo kiếm cổ thụ phát ra vầng sáng lạnh lẽo. Lăng Phong, mười tám tuổi, đứng trên đài cao nhất, chiếc áo bào trắng không dính bụi trần phất phơ trong gió đêm. Hắn sắp sửa tiếp nhận Tuyết Linh Kiếm Kinh, bảo vật trấn tộc mà tổ tiên truyền lại, thứ sẽ đưa hắn trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ của giới tu tiên. Tu vi của hắn đã đạt đến đỉnh cao Trúc Cơ, chỉ cần lĩnh ngộ Kiếm Kinh là có thể đột phá, trở thành niềm kiêu hãnh tuyệt đối của gia tộc và môn phái.

Sự hãnh diện tột cùng và niềm tin vô hạn vào tương lai khiến tim hắn đập mạnh. Hắn là niềm hy vọng của Kiếm Gia, là tinh hoa của hàng ngàn năm tích lũy, là biểu tượng của sự công bằng và chính trực. Hắn mơ về ngày trấn hưng môn phái, dẹp yên loạn lạc khắp giang hồ. Nhưng chính khoảnh khắc rực rỡ nhất đó lại là khởi đầu cho vực sâu không đáy. Mùi hương của hoa quỳnh nở muộn, thanh khiết mà thoáng qua, đột ngột bị thay thế bằng một thứ mùi tanh nồng của âm mưu và cái chết.

"Sư huynh, chúc mừng người." Giọng nói mềm mỏng, mang theo chút run rẩy đầy "chân thành" vang lên sau lưng. Lăng Triệt, người anh em họ thân thiết nhất, bước đến. Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Triệt ánh lên vẻ ngưỡng mộ giả tạo, đôi mắt gã giấu kín một ngọn lửa tham lam và đố kỵ đang cháy dữ dội, ngọn lửa đã âm ỉ từ khi Lăng Phong bắt đầu tỏa sáng hơn gã. Lăng Triệt đưa cho Lăng Phong một chén rượu ngọc: "Đây là rượu Cam Lộ đã ủ trăm năm, đây là đặc biệt dành cho tân thủ lĩnh. Uống vào sẽ làm dịu đi khí huyết đang sôi trào vì sắp lĩnh ngộ Kiếm Kinh, giúp sư huynh nhập định dễ dàng hơn."

Lăng Phong không chút nghi ngờ, cười một tiếng ha hả, sự vui vẻ lan tỏa khắp khuôn mặt trẻ tuổi đầy hào quang. Hắn luôn tin tưởng Lăng Triệt, người đã cùng hắn lớn lên, cùng hắn chịu phạt, cùng hắn trải qua bao trận chiến nhỏ. Hắn đón lấy chiếc chén, ánh mắt đầy sự cảm kích chân thành. Nhưng vừa chạm môi vào chén rượu, một luồng khí lạnh lẽo, độc ác lập tức xộc thẳng vào kinh mạch, thứ độc tính không phải của nhân gian, nó nhắm thẳng vào đan điền. Linh lực trong cơ thể hắn như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, tan rã, đông cứng và ngừng lưu chuyển. Sức mạnh ngưng tụ suốt mười mấy năm tan chảy như tuyết gặp nắng hè.

"Ngươi... Ngươi làm gì ta!" Lăng Phong kinh hãi, ngã quỵ xuống, ôm chặt lấy lồng ngực đang đau đớn dữ dội. Chiếc chén ngọc rơi xuống nền đá Tàng Kiếm Các vỡ tan tành, những mảnh vỡ lấp lánh phản chiếu ánh mắt tuyệt vọng, không thể tin được của hắn.

Lăng Triệt không còn vẻ mặt hiền lành, gã cười một tiếng ghê tởm, sự tàn độc hiện rõ trong từng đường nét. Gã bước lùi lại một bước, giọng nói đầy sự hả hê và khinh miệt: "Không làm gì cả, chỉ là muốn tiễn Lăng Phong thiên tài xuống địa ngục thôi. Ngươi luôn là cái bóng đè nặng lên ta, Lăng Phong. Tuyết Linh Kiếm Kinh này, và vị trí Thiếu chủ này, chỉ có ta mới xứng đáng có được!"

Ngay lập tức, một bóng dáng cao lớn, uy nghiêm xuất hiện từ trong bóng tối của Kiếm Các. Đó là Sư Phụ Thiên Ứng, Trưởng lão danh tiếng lẫy lừng của môn phái, người Lăng Phong đã kính trọng như cha ruột, người đã dạy hắn từng đường kiếm, từng nét chữ. Thiên Ứng không nói một lời bao biện nào, chỉ tung ra một chưởng ấn hắc ám, mang theo sức mạnh hủy diệt của cảnh giới Hóa Thần. Lăng Phong cố gắng tập trung chút linh lực còn sót lại để chống cự, nhưng cơ thể đã bị rượu độc phong bế, không khác gì một người phàm.

Ầm! Chưởng ấn đập thẳng vào đan điền, cảm giác như một ngôi sao vỡ vụn, một thiên hà sụp đổ bên trong cơ thể. Linh căn của hắn, cội nguồn của mọi tu vi, bị xé toạc, nứt vỡ, tan biến thành vô số mảnh nhỏ hỗn loạn. Máu tươi trào ra từ miệng Lăng Phong, nhuộm đỏ áo bào trắng, thấm đẫm nền đá. Hắn gào lên một tiếng thê lương, không phải vì đau đớn thể xác đang xé nát hắn, mà vì sự phản bội tận cùng của hai người hắn tin tưởng nhất. Sự tuyệt vọng biến thành một nỗi hận không thể tả.

"Vì sao? Sư phụ! Lăng Triệt!" Hắn thốt ra từng tiếng đứt quãng, giọng khản đặc như bị cát bụi vùi lấp.

Thiên Ứng lạnh lùng nhìn xuống, ánh mắt không một chút thương xót hay hối tiếc, chỉ có sự tính toán và tham vọng: "Vì ngươi quá mạnh, đồ nhi. Ngươi quá cứng nhắc và không thể kiểm soát. Kiếm Kinh phải thuộc về kẻ biết cúi đầu trước đại thế, kẻ biết thỏa hiệp. Vả lại, Ma Tông Bán Nguyệt cần một vật hi sinh hợp lý để chuyển hướng sự chú ý của Tiên Môn." Lăng Triệt tiến lại gần, gã rút ra một viên huyết đan đen kịt, vật phẩm mang đậm khí tức tà ma, rồi cấy nhanh chóng vào trong tay áo Lăng Phong, tạo ra bằng chứng không thể chối cãi. "Thiên tài Kiếm Gia tu ma, một cái chết đầy bi kịch! Mặc dù ta không thể giết ngươi, nhưng Huyết Vực Đọa Thiên sẽ làm điều đó thay ta. Ngươi sẽ bị chính oan hồn nơi đó ăn mòn đến xương tủy."

Không đợi Lăng Phong kịp phản ứng hay thét lên lời cuối cùng, Thiên Ứng đã ôm lấy thân thể tàn tạ của hắn, dùng pháp lực mạnh mẽ phi thẳng lên bầu trời, hướng về phía tây bắc – nơi có khe nứt không gian tối tăm dẫn đến Huyết Vực Đọa Thiên. Trong cơn đau đớn cùng cực, Lăng Phong thấy vô số ánh sáng từ các trưởng lão, các vị khách quý đang hướng về phía Tàng Kiếm Các. Thiên Ứng dừng lại trên miệng Vực, một vết nứt đỏ rực như vết thương trên mặt đất, nơi luồng khí oan hồn lạnh lẽo không ngừng cuộn trào.

"Trưởng lão Thiên Ứng, có chuyện gì xảy ra?" Tiếng của Trưởng lão Thanh Phong vang vọng, đầy sự lo lắng và ngạc nhiên.

Thiên Ứng gào lên đầy bi thương giả tạo, giọng nói chứa đầy sự thống khổ và phẫn nộ chính nghĩa: "Lăng Phong đã bị Ma Tông Bán Nguyệt dụ dỗ! Hắn đã tu luyện Huyết Đạo, đã phản bội chính nghĩa và làm tổn thương Lăng Triệt để cướp Kiếm Kinh! Hắn chính là Ma Tu! Ta đã phế hắn, nhưng hắn quá hung hãn. Không thể để hắn hủy diệt Kiếm Gia và Tiên Môn!"

Một sự đồng thanh căm phẫn, phán xét vang lên khắp đại sảnh. Không ai dám tin rằng Thiên Ứng đang nói dối. Bằng chứng về Ma Đan đã được cấy vào người hắn, và lời nói của một Trưởng lão uy tín như Thiên Ứng là không thể nghi ngờ. Mọi người đều quên đi những năm tháng Lăng Phong cống hiến, chỉ còn lại sự sợ hãi và căm ghét.

Thiên Ứng nhìn vào đôi mắt đầy máu và hận thù của Lăng Phong: "Ngươi sẽ mục rữa trong Huyết Vực, Lăng Phong. Không ai biết đến ngươi nữa. Đây là kết cục của kẻ làm trái ý trời."

"Thiên Ứng, Lăng Triệt!" Lăng Phong dùng hơi tàn gầm lên, giọng nói khản đặc như tiếng dao cứa vào đá, mang theo lời nguyền rủa sâu thẳm từ linh hồn bị xé nát. "Ta lấy linh hồn và máu huyết của mình nguyền rủa các ngươi! Dù ta có thành tro bụi, ta cũng sẽ trở về! Ta sẽ dùng kiếm máu này để chém đứt sinh mệnh các ngươi, khiến Kiếm Gia phải sụp đổ vì sự ngu muội của chính mình! Ta sẽ đợi các ngươi trong địa ngục!"

Hắn bị đẩy xuống. Cơ thể không còn tu vi, không còn linh lực để chống đỡ, rơi tự do vào vực sâu không đáy, nơi hơi thở của oan hồn lạnh lẽo vây lấy hắn. Âm thanh cuối cùng hắn nghe được là tiếng cười khoái chí của Lăng Triệt, sự phán xét lạnh lùng của giới tu chân, và tiếng gió rít thê lương. Đó là lúc thiên tài Lăng Phong chết đi, và là lúc Mặc Huyết – hóa thân của hận thù – bắt đầu hồi sinh trong bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×