Lăng Phong rơi xuống. Tiếng gió rít lên như tiếng khóc thét của hàng vạn oan hồn, xuyên qua màng nhĩ, xuyên thẳng vào tâm can. Hắn bị ném vào một vực sâu không đáy, nơi ánh sáng mặt trời không bao giờ chạm tới. Cú va chạm cuối cùng với nền đất cứng không làm hắn chết, nhưng lại xé toạc những vết thương vốn đã nặng nề trên cơ thể. Hắn nằm đó, giữa đống xương trắng và bùn lầy tanh tưởi, không còn một chút linh lực nào để bảo vệ. Hắn chỉ là một phế nhân, một người phàm giữa địa ngục. Nỗi đau thể xác không bằng một phần mười nỗi đau của sự phản bội. Hai chữ "Thiên Ứng" và "Lăng Triệt" như hai lưỡi dao găm sâu vào tim hắn, mỗi nhịp đập chỉ còn là hận thù. Hắn nhớ lại nụ cười khinh bỉ của Lăng Triệt, ánh mắt lạnh lùng vô tình của Sư Phụ Thiên Ứng, và tiếng phán xét oan nghiệt của cả giới tu chân.
Không gian xung quanh là màu đỏ máu và đen kịt. Những oan hồn, tàn dư của vô số ma tu và người bị đày đọa qua các thế hệ, bắt đầu bò đến. Chúng không có hình dạng cố định, chỉ là những luồng khí đen kịt, lạnh lẽo, mang theo tiếng gào thét thê lương, đòi hỏi một linh hồn tươi mới để làm dịu cơn đói vĩnh cửu. Lăng Phong cố gắng đứng dậy, nhưng chỉ nhúc nhích được ngón tay. Hắn cười đau đớn, một nụ cười đầy sự khinh bỉ dành cho số phận và cho những kẻ đã hãm hại hắn. "Đến đi," hắn thầm thì, "Nếu ta phải chết, ta cũng sẽ nuốt trọn sự hận thù của các ngươi rồi mới chịu tan biến." Ý chí sống sót của hắn không phải là mong muốn được cứu rỗi, mà là nhu cầu tuyệt đối phải báo thù.
Khi một luồng oan hồn dày đặc, to lớn hơn bất kỳ luồng nào khác, lao đến, dự định xé xác hắn, một phản ứng không ngờ đã xảy ra. Sự hận thù thuần túy, mãnh liệt trong tâm trí Lăng Phong, cái cảm giác muốn thiêu rụi tất cả, đã tạo nên một rào cản vô hình. Oan hồn đó không dám chạm vào hắn, mà bị bật ngược lại, như thể hắn không phải là con mồi mà là một ngọn nguồn hận thù còn lớn hơn cả chúng. Luồng oan khí đó sợ hãi và kinh tởm chính nguồn năng lượng tà ác mà Lăng Phong đang phát ra. Đúng lúc đó, trong lớp bùn lầy tanh hôi, bẩn thỉu bên cạnh, một vật thể tối tăm, rỉ sét, hoàn toàn không có chút khí tức linh lực nào, chợt phát ra một ánh sáng đỏ mờ nhạt, một rung động rất nhỏ. Lăng Phong cảm nhận được rõ ràng sự cộng hưởng kỳ lạ trong linh hồn đã tan nát của mình, một sự liên kết đau đớn nhưng đồng thời lại an ủi hắn.
Đó là Huyết Thần Cổ Kiếm. Thanh kiếm đã bị quên lãng hàng ngàn năm trong vực sâu, bị bao bọc bởi huyết khí và oán niệm của hàng tỷ linh hồn. Thanh kiếm này không thuộc về bất kỳ môn phái chính đạo nào, nó chỉ đáp lại sự căm phẫn và ý chí báo thù mãnh liệt. Lăng Phong nhích từng centimet cơ thể đau đớn, dùng móng tay cào đất, cuối cùng nắm được chuôi kiếm lạnh lẽo, ghê rợn đó. Ngay khi đầu ngón tay hắn chạm vào kim loại, một luồng ký ức khổng lồ, một dòng chảy của công pháp cấm kỵ và triết lý tu luyện tà ác nhưng đầy uy lực, ồ ạt tràn vào đại não hắn.
"Huyết Kiếm Quyết." Hắn nhận ra tên của công pháp. Nó không cần linh căn, không cần đan điền. Nó dùng chính máu huyết của kẻ tu luyện, dùng hận thù, dùng oan niệm của vạn vật làm nguồn năng lượng. Để tu luyện, hắn phải chấp nhận trở thành một con quỷ, từ bỏ ánh sáng và chính nghĩa đã từng được khắc sâu trong xương tủy. Hắn không chút do dự, không một giây đấu tranh nội tâm. Sự phản bội đã hủy diệt Lăng Phong chính nghĩa, chỉ còn lại Mặc Huyết khao khát quyền lực. Hắn bắt đầu. Hắn ngồi thiền giữa đống oan hồn, dùng ý chí sắt đá buộc chúng phải quy phục, hấp thụ từng tia hắc khí, từng luồng oán niệm. Mỗi lần hấp thụ là một cơn đau xé tim, như thể linh hồn hắn đang bị nướng trong địa ngục, nhưng hắn chấp nhận. Hắn cần sức mạnh. Hận thù là nguồn linh lực duy nhất còn sót lại.
Ba mươi năm trôi qua trong Vực Sâu Đọa Thiên. Khái niệm thời gian trở nên mơ hồ, bị bào mòn bởi nỗi cô độc và sự lặp lại của tu luyện cấm kỵ. Bên ngoài, thế giới chỉ trôi qua một cái chớp mắt, nhưng bên trong Vực, Lăng Phong đã trải qua hàng vạn kiếp luân hồi của sự khổ đau và tu luyện. Hắn không còn là thiếu chủ Kiếm Gia trong chiếc áo bào trắng nữa. Da thịt hắn trở nên tái nhợt, đôi mắt sâu hoắm ánh lên màu đỏ máu, không có cảm xúc, chỉ có sự lạnh lùng và tập trung tuyệt đối. Huyết Thần Cổ Kiếm không còn rỉ sét, nó phát ra một ánh sáng đỏ thẫm mờ ảo, uy lực tà ác bao quanh hắn, tạo nên một trường khí khiến ma quỷ cũng phải kính sợ. Lăng Phong đã phá vỡ mọi quy tắc tu luyện, đạt đến cảnh giới Huyết Ảnh Giả Đan, một cảnh giới tự thân hắn tạo ra, mạnh mẽ hơn cả nguyên bản Trúc Cơ mà hắn từng có. Hắn hấp thụ tất cả mọi thứ: xương cốt của tiền nhân, linh lực tàn dư, và vô số oán niệm.
Một ngày nọ, khi Huyết Kiếm Quyết của hắn cuối cùng cũng hoàn thành một bước đột phá lớn, toàn bộ oan hồn trong phạm vi mười dặm đều phải quỳ phục dưới uy áp của hắn. Mặc Huyết (cái tên mới hắn tự đặt cho bản thân, nghĩa là Huyết Mực, Bóng Tối Của Máu), đứng dậy. Hắn không còn cảm thấy cái lạnh thấu xương của Vực Sâu, không còn nghe thấy tiếng oan hồn gào thét nữa, vì chính hắn đã trở thành một phần của bóng tối đó, một sinh vật mạnh mẽ và đáng sợ nhất trong Vực. Hắn nhìn lên vết nứt không gian đỏ rực trên đỉnh đầu. Đã đến lúc. Mặc Huyết dùng Huyết Kiếm Cổ Thần chém một đường ngang trời, vết nứt không gian rách ra to hơn, ánh sáng yếu ớt của thế giới bên ngoài lọt vào, nhưng nó không còn làm hắn chói mắt nữa. Đã đến lúc trả lại gấp vạn lần những gì hắn đã phải chịu đựng. Con đường báo thù chỉ mới bắt đầu.