thương khung huyết kiếm

Chương 3: Bóng Đêm Phù Vân Trấn và Huyết Kiếm Thức Tỉnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mặc Huyết bước ra khỏi vết nứt không gian, thế giới bên ngoài hiện ra với màu sắc chói lọi và mùi cỏ cây quen thuộc, nhưng đối với hắn, nó chỉ là một bức tranh nhạt nhẽo, thiếu đi sự chân thật. Hắn đã quá quen với màu đỏ máu và đen tối của Vực Sâu Đọa Thiên. Hắn đứng trên đỉnh một ngọn núi đá trơ trọi, ánh mắt đỏ máu lướt qua phía chân trời, nơi có bóng dáng quen thuộc của Kiếm Gia đã từng là nhà hắn. Ba mươi năm không phải là dài đối với tu sĩ, nhưng đối với hắn, đó là ba mươi ngàn năm rèn luyện trong lửa hận. Chiếc áo bào đen xám của hắn gần như hòa vào bóng đêm sắp tàn, chỉ có thanh Huyết Thần Cổ Kiếm trên lưng phát ra khí tức lạnh lẽo, ghê rợn. Hắn cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa bản thân và không khí xung quanh, một luồng năng lượng tà ác bị kìm nén, sẵn sàng bùng nổ, chờ đợi khoảnh khắc được giải thoát.

Hắn hạ sơn, bước chân nhẹ nhàng như một bóng ma, không để lại dấu vết nào trên nền đất. Hắn hướng về một thị trấn nhỏ gần đó, Phù Vân Trấn, nơi hắn biết rõ là nơi Lăng Triệt và Thiên Ứng thường xuyên dùng để thu thập tin tức và thực hiện các giao dịch mờ ám, những giao dịch bẩn thỉu mà Kiếm Gia chính trực không bao giờ thừa nhận. Thị trấn vẫn nhộn nhịp, con người vẫn sống, vẫn cười nói, nhưng đối với Mặc Huyết, mọi thứ đều chứa đầy dối trá và giả tạo, là tấm màn che cho sự thối nát. Hắn cần một thân phận, cần một nơi bắt đầu, và quan trọng hơn, cần một sự khẳng định rằng hắn đã trở lại.

Khi hắn bước vào một quán rượu tồi tàn, nơi những kẻ tu luyện cấp thấp và đám lưu manh giang hồ tụ tập, sự ồn ào lập tức bị thay thế bằng một sự yên tĩnh đáng sợ. Ngoại hình của hắn quá khác biệt, quá nguy hiểm, tựa như một sát thần bước ra từ địa ngục. Đôi mắt đỏ rực của hắn khiến mọi ánh nhìn phải né tránh, không ai dám nhìn thẳng vào thứ hận thù cô đọng trong đó.

"Kẻ nào đây? Mặc đồ đen mà dám vào đây làm gì?" Một tên tu sĩ Thối Thể Lục Trọng, mang theo một thanh đại đao và giọng nói hung hăng, bước tới chặn đường Mặc Huyết. Hắn là Tôn Hổ, một tay sai vặt vãnh của Lăng Triệt, chuyên đòi nợ, trấn áp và ức hiếp dân lành dưới danh nghĩa Kiếm Gia, khiến Kiếm Gia thêm phần tai tiếng. Hắn không nhận ra Mặc Huyết, vì không ai tin rằng thiên tài Lăng Phong lại có thể trở nên tà ác và đáng sợ đến mức này sau ba mươi năm mất tích.

Mặc Huyết không đáp lời. Hắn chỉ liếc nhìn Tôn Hổ, ánh mắt như hai lưỡi kiếm máu lạnh lẽo, không một tia cảm xúc, không một chút dao động. Tôn Hổ cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, một bản năng sinh tồn kêu gào hắn lùi lại, nhưng sự kiêu ngạo và thói quen trấn áp đã bám rễ quá sâu khiến hắn không thể lùi bước. "Ngươi câm à? Mau cút đi, nơi này không chào đón những kẻ đeo bám bóng tối! Nếu không muốn chết, giao ra túi trữ vật và biến mất!" Tôn Hổ gầm lên, vung đại đao, lưỡi đao sáng loáng, nhắm thẳng vào đầu Mặc Huyết, mang theo sự tự tin thái quá của một kẻ quen bắt nạt người yếu thế.

Chỉ một thoáng. Một luồng khí huyết ảnh mỏng như sương mù đỏ tươi, mang theo hơi thở của vạn oan hồn, thoát ra khỏi cơ thể Mặc Huyết, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ cảm nhận bằng linh giác. Tôn Hổ còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thanh đại đao của hắn đã bị chẻ đôi một cách hoàn hảo, và cơ thể hắn bị xuyên thủng bởi một luồng Huyết Kiếm Khí mỏng manh. Không có tiếng gào thét, không có máu văng, chỉ có sự im lặng kinh hoàng. Tôn Hổ ngã xuống, cơ thể hắn khô héo và biến thành tro bụi chỉ trong nháy mắt, tất cả tinh huyết, linh lực và sinh khí đều bị Huyết Kiếm Quyết hút cạn, trở thành nguồn năng lượng nuôi dưỡng cho Mặc Huyết.

Quán rượu chìm trong im lặng tuyệt đối. Mọi kẻ tu luyện khác đều hoảng sợ tột độ, không ai dám cử động hay thốt ra một lời. Đây không phải là pháp thuật thông thường, đây là tà thuật khủng khiếp, một sự hủy diệt hoàn toàn, vượt xa mọi thứ họ từng thấy, khiến họ nhận ra khoảng cách giữa họ và Mặc Huyết là không thể vượt qua.

Mặc Huyết bước qua đống tro tàn của Tôn Hổ, đi thẳng đến bàn gần nhất và ngồi xuống. Hắn gọi một chén trà, giọng nói trầm khàn, mang theo sự lạnh lẽo của Vực Sâu: "Ta cần thông tin. Mọi thứ về Kiếm Gia, Trưởng lão Thiên Ứng, và Lăng Triệt. Ai dám nói dối, kết cục sẽ như Tôn Hổ."

Chủ quán rượu, một người đàn ông trung niên run rẩy vì sợ hãi, vội vàng đặt chén trà xuống, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mặc Huyết, chỉ dám nhìn vào đôi giày đen của hắn. Một tu sĩ khác, mặc áo xám, run rẩy nói: "Tiền bối... ngài là ai? Huyết Kiếm Khí đó... Ngài là Ma Tu sao?"

Mặc Huyết nhếch mép, một nụ cười gần như không tồn tại, nhưng đủ để khiến đối phương cảm thấy hơi thở bị bóp nghẹt. "Ma hay Tiên, không quan trọng. Quan trọng là kẻ cản đường ta sẽ biến thành tro bụi. Ta là Mặc Huyết." Hắn đặt Huyết Thần Cổ Kiếm lên bàn, thanh kiếm rung lên nhẹ nhàng, phát ra âm thanh như tiếng rên rỉ của hàng ngàn linh hồn, khiến không khí càng thêm nặng nề, áp lực.

Thông tin bắt đầu tuôn ra như thác đổ. Kiếm Gia đang huy hoàng hơn bao giờ hết dưới sự lãnh đạo của Lăng Triệt, người đã thành công đột phá Kim Đan và được mệnh danh là 'Thiên Kiếm Chi Tử' sau khi Lăng Phong biến mất. Hắn được Thiên Ứng hết lòng ủng hộ, và cả hai đang chuẩn bị tham gia Đại Hội Kiếm Khí sắp tới, sự kiện quan trọng nhất của giới tu tiên, nơi Lăng Triệt dự kiến sẽ được phong làm Tiên Tôn chính thức.

"Đại Hội Kiếm Khí..." Mặc Huyết lặp lại, ánh mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, một ngọn lửa hận thù không thể dập tắt. Đó chính là nơi hoàn hảo để bắt đầu màn báo thù, một sân khấu rộng lớn để hủy hoại danh tiếng và quyền lực của kẻ thù. Hắn biết, Lăng Triệt tham vọng và kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện mình trước toàn thiên hạ. Hắn phải khiến Lăng Triệt từ thiên đường rơi xuống địa ngục ngay tại nơi vinh quang nhất của gã.

Mặc Huyết biết rằng để báo thù toàn diện, hắn không thể chỉ hành động đơn độc. Hắn bắt đầu tập trung vào những kẻ đã từng hùa theo Lăng Triệt và Thiên Ứng, những kẻ đã tham gia vào việc vu khống và bán đứng hắn. Tôn Hổ chỉ là sự khởi đầu, một thông điệp nhỏ gửi đến thế giới. Mục tiêu tiếp theo của hắn là Triệu Long, Trưởng lão Ngoại Môn từng cung cấp lời khai gian dối về "ma tính" của Lăng Phong, người đã xác nhận sự vu khống của Thiên Ứng. Triệu Long hiện đang ẩn cư tại một sơn trang hẻo lánh, tận hưởng cuộc sống xa hoa dựa trên tiền thưởng từ Thiên Ứng.

Mặc Huyết đứng dậy, chén trà vẫn còn nóng, nhưng nhiệt độ trong quán rượu đã giảm xuống mức âm. Hắn biến mất khỏi Phù Vân Trấn nhanh như một cơn ác mộng, không để lại dấu vết nào ngoài đống tro tàn của Tôn Hổ và một nỗi sợ hãi lan truyền khắp giới tu luyện cấp thấp: một Ma Tu mới đã xuất hiện, mang theo kiếm khí đỏ máu và cái tên Mặc Huyết. Con đường báo thù của hắn đã được vạch ra rõ ràng: từ ngoại vi vào trung tâm, từ tay sai đến chủ mưu. Triệu Long sẽ là món khai vị cho bữa tiệc hận thù của hắn. Hắn sẽ khiến Triệu Long không chỉ mất mạng, mà còn mất tất cả những gì đã mua được bằng sự phản bội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×