Khi Mặc Huyết rời khỏi mật thất, hắn đã mang theo không chỉ tài sản mà còn là mạng mạch của Lưu Chính và Kiếm Gia. Lưu Chính đang ngủ say trong phòng, hoàn toàn không hề hay biết về sự đột nhập kinh hoàng này. Mặc Huyết đứng bên giường, nhìn gã thương nhân tham lam bằng ánh mắt không cảm xúc. Ba mươi năm trước, Lưu Chính là người đầu tiên xoa dịu Thiên Ứng khi Lăng Phong bị vu khống, và chính hắn đã cung cấp nguồn lực để vụ án giả mạo được tiến hành suôn sẻ. Món nợ máu này không thể chỉ trả bằng cái chết đơn giản.
Mặc Huyết đưa Huyết Thần Cổ Kiếm lên, không dùng sát chiêu mà chỉ truyền vào đó một luồng Huyết Kiếm Khí tinh khiết, luồng khí này từ từ xâm nhập vào kinh mạch của Lưu Chính. Huyết Kiếm Khí không giết ngay lập tức, mà bắt đầu ăn mòn linh căn và ý chí tu luyện của gã. Lưu Chính đột ngột tỉnh giấc, cảm thấy một nỗi đau đớn khủng khiếp, như hàng ngàn kim châm đâm vào tủy sống. Gã gào lên một tiếng kinh hoàng, nhìn thấy bóng đen đứng cạnh giường, đôi mắt đỏ rực như địa ngục.
"Ngươi... ngươi là ai!?" Lưu Chính run rẩy, cố gắng vận dụng linh lực để phòng thủ nhưng không thể. Linh lực của gã đã bị Huyết Kiếm Khí phong tỏa và ăn mòn, nhanh chóng rút cạn. Gã nhận ra Ma Tu này không hề có ý định tha thứ.
"Ta là người đòi nợ cũ," Mặc Huyết nói, giọng nói lạnh lùng, âm thanh vang vọng như đến từ cõi chết. "Ngươi đã bán đứng đạo đức để làm giàu bằng máu của Kiếm Gia chân chính. Giờ ta sẽ lấy đi thứ quý giá nhất của ngươi: khả năng tu luyện và linh hồn. Ngươi sẽ sống, nhưng trong sự nhục nhã và nghèo hèn tột cùng."
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Mặc Huyết hoàn tất việc phế bỏ linh căn của Lưu Chính, biến gã trở thành một phế nhân không hơn một người thường, vĩnh viễn không thể tu luyện. Hắn thả Lưu Chính ra, để gã nằm đó run rẩy, cơ thể đầy mồ hôi lạnh và sự hối hận muộn màng. Đây là một sự trừng phạt tàn độc hơn cái chết: sống để nhìn thấy đế chế của mình sụp đổ và danh dự bị chà đạp.
Sau khi hoàn tất việc xử lý Lưu Chính, Mặc Huyết bắt đầu giai đoạn hai của kế hoạch. Hắn rời khỏi biệt thự, mang theo chiếc túi Càn Khôn chứa đầy bằng chứng. Ngay sáng hôm sau, một cơn chấn động lớn hơn cả sự kiện Long Môn Đài lan truyền khắp Đô Thành và giới tu chân.
Trên tất cả các bảng thông báo, trên cổng thành lớn nhất, và thậm chí được truyền đạt đến tận tay các trưởng lão của các môn phái lớn, là những bản sao chép tỉ mỉ và chi tiết từ sổ sách của Lưu Chính. Tài liệu này không chỉ chứng minh Lưu Chính đã cung cấp tài chính cho Thiên Ứng, mà còn tiết lộ những giao dịch mờ ám liên quan đến vật liệu cấm, tinh huyết Ma Thú, và những khoản hối lộ khổng lồ để che đậy các vụ giết người và vu khống trong quá khứ. Nó là bằng chứng không thể chối cãi về sự tha hóa của Kiếm Gia.
Danh tiếng của Kiếm Gia sụp đổ hoàn toàn. Họ không còn chỉ là một môn phái bị nghi ngờ liên quan đến tà thuật, mà đã trở thành một tổ chức tội phạm được hậu thuẫn bởi tiền bạc đen. Sự rạn nứt trong Tiên Môn trở nên rõ ràng. Phù Vân Tông, Côn Luân Cung và các thế lực lớn khác, những người trước đây còn do dự, nay phải công khai lên án Kiếm Gia để bảo vệ uy tín của chính mình.
Thiên Ứng, nhận được tin tức này, như một con thú bị dồn vào đường cùng. Ông ta đã mất đi sự ủng hộ của Lưu Chính, mất đi nguồn tài chính, và quan trọng nhất, mất đi sự tôn trọng của Tiên Môn. Sự điên cuồng và sợ hãi đã chiếm lấy ông ta. Ông ta triệu tập Lăng Triệt và tất cả các đệ tử thân tín nhất vào mật thất của Kiếm Gia.
"Hắn đã trở lại," Thiên Ứng gầm gừ, giọng nói đầy sự hận thù điên loạn. "Không phải Mặc Huyết, là Lăng Phong! Hắn đã tu luyện được tà thuật khủng khiếp nào đó trong Vực Sâu. Hắn đang hủy diệt chúng ta từng chút một."
Lăng Triệt, tuy sợ hãi, nhưng sự kiêu ngạo vẫn còn sót lại. "Sư phụ, chúng ta vẫn còn Kim Đan và các trưởng lão. Chúng ta có thể dùng Trận Pháp Sát Kiếm của Kiếm Gia, không ai có thể đột phá được!"
"Ngươi ngu xuẩn!" Thiên Ứng quát. "Hắn đã vượt qua Trận Pháp của Tàng Kiếm Các. Chúng ta không thể đánh bại hắn bằng sức mạnh Kiếm Gia bình thường! Chúng ta chỉ còn một con đường..."
Thiên Ứng tiết lộ một bí mật kinh hoàng: một bí thuật cấm kỵ được gọi là Đoạn Hồn Băng Huyết Thuật, một pháp thuật có khả năng nâng cao cảnh giới tu luyện lên một cấp độ đột phá trong thời gian ngắn, nhưng cái giá phải trả là mạng sống và linh hồn của người thi triển. Bí thuật này được cất giấu từ thời tổ tiên, chỉ được dùng khi Kiếm Gia đối mặt với nguy cơ bị hủy diệt hoàn toàn. Thiên Ứng quyết định hy sinh tất cả để đối phó với Mặc Huyết.
Mặc Huyết, ẩn mình trong một hang động sâu dưới lòng đất, cảm nhận được sự dao động linh lực mạnh mẽ và tà ác phát ra từ Kiếm Gia. Hắn biết Thiên Ứng đã tuyệt vọng và đang sử dụng con bài cuối cùng. Điều này khẳng định rằng kế hoạch của hắn đã thành công: hắn đã dồn kẻ thù vào chân tường. Nhưng hắn cũng biết, sức mạnh đột phá của kẻ địch sẽ là một thách thức lớn, thậm chí có thể vượt qua cả cảnh giới Giả Đan hiện tại của hắn.
"Kim Đan? Nguyên Anh? Dù ngươi có đạt tới cảnh giới nào, ngươi cũng sẽ phải trả giá cho những gì đã làm," Mặc Huyết lẩm bẩm, thanh Huyết Thần Cổ Kiếm rung lên nhè nhẹ trong tay.
Hắn ngồi thiền, quyết định không hành động vội vàng mà tập trung vào việc củng cố Giả Đan, chuẩn bị cho trận chiến sinh tử cuối cùng. Hắn cần phải đạt tới Kim Đan chân chính trước khi Thiên Ứng kịp thời hoàn thành Đoạn Hồn Băng Huyết Thuật. Mặc Huyết biết rằng, lần này, cuộc đối đầu sẽ không chỉ là một trận chiến, mà là một cuộc chiến tranh sinh tồn.
Kế hoạch của hắn đã thay đổi. Hắn không còn muốn Thiên Ứng bị nhục nhã; hắn muốn Thiên Ứng phải chết trong sự hối hận và tuyệt vọng ngay tại chính nơi đã giết chết Lăng Phong. Hắn sẽ chờ đợi, tích lũy sức mạnh và linh khí, biến sự hỗn loạn của Tiên Môn thành lợi thế của mình, và chuẩn bị cho hồi kết sắp tới. Mặc Huyết biết rằng, sau Chương này, câu chuyện sẽ chỉ còn là máu và nước mắt.
Mục tiêu tiếp theo của Mặc Huyết là Cấm Địa Phù Du Cốc, một nơi chứa đựng linh dược và vật liệu quý hiếm, cần thiết cho việc đột phá cảnh giới Kim Đan, nơi mà Thiên Ứng từng cấm hắn lui tới. Hắn sẽ đi ngược lại mọi luật lệ mà Kiếm Gia đã đặt ra, sử dụng chính tài nguyên của họ để chống lại họ.