Buổi sáng ở làng Vân yên tĩnh đến mức Linh có thể nghe thấy tiếng ong bay qua khóm cúc họa mi ven đường. Sương còn đọng trên từng nhánh lá, hạt sương rơi tí tách như tiếng chuông nhỏ báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Cô mở cửa tiệm hoa khi mặt trời còn đang ngủ nướng phía chân núi, để những ánh sáng yếu ớt xuyên qua tán lá, chạm vào những bông hoa còn ướt sương, khiến chúng lấp lánh như ngọc.
Cửa tiệm nhỏ màu trắng, với mái ngói cũ kỹ nhưng sạch sẽ, nổi bật trên nền xanh của đồi núi. Tấm bảng gỗ treo trước cửa vẫn giữ nguyên dòng chữ “Hoa cho ngày mới”, chữ màu sơn phai nhạt nhưng vẫn rõ ràng. Linh nhìn bảng gỗ mà mỉm cười. Cô biết, có những thứ cũ kỹ không cần sơn sửa, chỉ cần giữ đúng chỗ, để chúng nhắc nhở về quá khứ và những gì mình muốn gìn giữ.
Cô bước vào bên trong. Mùi đất ẩm, mùi lá mới cắt, mùi hoa hòa quyện với nhau khiến Linh cảm thấy tim mình nhẹ nhõm lạ thường. Sau nhiều năm chạy theo deadline, email dồn dập, tiếng còi xe ầm ĩ và những cuộc họp căng thẳng, cuối cùng cô cũng tìm thấy nơi mà bản thân mình có thể thở thật sự. Mỗi bông hoa trong tiệm đều được cô đặt đúng vị trí: hoa hồng nhạt màu cam bên cửa sổ, cẩm chướng tím ở góc quầy, và một vài chậu lan nhỏ trên kệ cao. Mỗi cây, mỗi bông đều như một câu chuyện, và Linh là người kể chuyện.
Cô cúi xuống kiểm tra khóm hoa hồng trước cửa. Những bông hoa rung rinh trong sương mai, như muốn nói: “Chào ngày mới, Linh.” Cô vuốt nhẹ từng cánh hoa, cảm nhận sự mềm mại dưới đầu ngón tay. Đây là những khoảnh khắc mà Linh đã tìm kiếm suốt những năm tháng dài đầy áp lực ở thành phố: chạm vào sự sống, cảm nhận nhịp điệu tự nhiên và nghe thấy chính tâm hồn mình.
Bên ngoài, làng Vân vẫn còn chìm trong tĩnh lặng. Ngôi nhà gạch đỏ của cụ Bảy cách đó không xa, khói bếp bay lên theo từng cơn gió nhè nhẹ. Một vài đứa trẻ chạy lon ton ra sân chơi, tiếng cười trong trẻo vang lên, hòa cùng tiếng chim trên cành, khiến buổi sáng thêm tràn đầy sinh khí. Linh mỉm cười. Cô nhớ ngày bé cũng từng chạy nhảy trên những con đường đất này, băng qua cánh đồng lúa chín và ngửi mùi hương quen thuộc của làng. Nhưng giờ đây, tất cả trở nên khác: cô không còn phải lo nghĩ về công việc, deadline, hay những cuộc họp căng thẳng; cô chỉ cần sống chậm lại và chăm sóc từng bông hoa.
Khi Linh chuẩn bị tưới nước cho các chậu hoa trước cửa, một chiếc xe máy cũ rẽ vào con đường đất. Người lái xe dừng lại, tháo mũ bảo hiểm và nhìn tiệm hoa với vẻ ngạc nhiên pha chút tò mò.
“Chào buổi sáng, cô bán hoa à?” người đàn ông hỏi, giọng miền quê pha chút lơ lớ. Anh trạc ba mươi, dáng người cao ráo, gương mặt hơi sạm nắng nhưng ánh mắt hiền lành. Trong tay anh cầm một chiếc máy ảnh cũ, vết xước nhỏ trên thân máy nhưng vẫn bóng loáng.
“Vâng, chào anh,” Linh đáp, hơi ngạc nhiên. Cô ít khi có khách lạ ghé thăm sớm như vậy. “Anh… muốn mua hoa hay… chụp ảnh?”
Người đàn ông cười nhẹ. “Tôi là nhiếp ảnh gia, đang lang thang khắp vùng quê để chụp ảnh. Tôi thấy tiệm hoa của cô, rất đẹp. Có thể chụp một vài bức được không?”
Linh hơi do dự. Cô ít khi để người ngoài vào chụp ảnh trong tiệm, nhưng nhìn vào ánh mắt hiền từ và cách anh cầm máy cẩn thận, cô gật đầu. “Được thôi. Nhưng xin phép, chỉ một chút thôi.”
Người đàn ông cười rạng rỡ, đặt máy lên vai và đi vào tiệm. Anh cúi xuống, nhìn những chậu hoa hồng và lan tím, rồi thốt lên: “Hoa ở đây thật khác… rất sống động. Tôi thích cái cách cô bài trí, nó khiến tôi cảm giác như bước vào một thế giới khác.”
Linh ngạc nhiên. Người lạ này không chỉ tỏ ra lịch sự, mà còn hiểu được điều cô muốn gửi gắm qua từng chậu hoa. Cô đứng yên quan sát, nhìn anh nhấn nút chụp máy liên tục, ánh mắt sáng lên với niềm vui giản dị. Trong khoảnh khắc ấy, Linh cảm thấy một sự đồng điệu hiếm có.
Khi người đàn ông rời đi, anh nhìn Linh và nói: “Cảm ơn cô. Tôi sẽ trở lại để chụp thêm, nếu không phiền.”
Linh gật đầu, nụ cười mỏng manh nở trên môi. Cô không biết tại sao, nhưng trái tim cô dường như ấm lên một cách lạ thường. Có thể, đây sẽ là một ngày bình yên, không vội vã, không áp lực — một ngày mà cô cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc từ những điều nhỏ bé nhất.
Sau khi người khách rời đi, Linh bắt đầu dọn dẹp tiệm. Cô cẩn thận xếp những bông hoa héo lại, tưới nước cho các cây mới trồng, và lau sạch bụi trên các kệ. Trong lúc đó, bé Na chạy lại, tay cầm một bó hoa dại nhặt ở bìa rừng.
“Cô Linh, cô cắm hoa này cho em được không?” cô bé hỏi, mắt sáng long lanh.
Linh nhận bó hoa, nhìn những bông hoa nhỏ bé nhưng tinh khôi, và nở nụ cười ấm áp. “Được chứ, Na. Chúng ta sẽ cắm thật đẹp để chào đón ngày mới.”
Cả buổi sáng trôi qua trong tiếng chim hót, tiếng nước suối róc rách, và hương hoa ngát thơm. Linh cảm nhận rõ ràng rằng, cô chưa từng thấy bình yên đến vậy. Mỗi bông hoa, mỗi tán lá, mỗi nụ cười bé nhỏ của Na, đều là những mảnh ghép khiến trái tim cô dần lành lại sau bao mất mát.
Buổi trưa, ánh nắng lên cao chiếu qua khung cửa sổ, vẽ những vệt sáng lung linh trên nền gạch cũ. Linh ngồi xuống, nhấp một ngụm trà nóng, và nhìn ra khoảng sân đầy hoa. Cô biết rằng, nơi này — tiệm hoa bên dốc núi — không chỉ là nơi cô sinh sống, mà còn là nơi cô tìm thấy chính mình.
Chiều muộn, khi ánh nắng cuối ngày nhạt dần, gió từ núi mang theo hương cỏ dại và tiếng ve râm ran. Linh đứng trước cửa tiệm, tay cầm một chậu hoa vừa cắm xong, nhìn về phía đồi núi xa xăm. Trong lòng cô, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trỗi dậy: một niềm hi vọng dịu dàng rằng, mọi vết thương sẽ lành, nếu ta biết chậm rãi yêu thương và chăm sóc chúng.
Khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ những bông hoa bên cửa sổ, Linh hít một hơi thật sâu, mỉm cười. Ngày mai, cô sẽ tiếp tục gieo hoa, gieo niềm vui, và gieo những điều bình yên cho những tâm hồn tìm đến tiệm.
Và trong khoảnh khắc ấy, dường như cả ngọn đồi, cả làng Vân, và chính trái tim cô hòa vào nhau, tràn đầy ánh sáng của một ngày mới, nhẹ nhàng nhưng bền lâu.