tiệm hoa chữa lành

Chương 2: Người hàng xóm và con đường hoa dại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai ở làng Vân bắt đầu bằng tiếng gà gáy xa xa và những cơn gió nhẹ thổi qua khóm hoa dại ven dốc. Linh mở cửa tiệm sớm hơn hôm qua, bước ra sân, mắt nhìn về con đường đất dẫn lên núi. Con đường hôm nay rực rỡ hơn, bởi những bông hoa dại mọc hai bên lề, rung rinh trong nắng sớm, như muốn chào đón cô về với mảnh đất này.

Cô thở dài, cảm nhận hương đất ẩm hòa với mùi cỏ non khiến lòng mình dịu lại. Sau bao năm sống ở thành phố với khói bụi và nhịp sống hối hả, những khoảnh khắc như thế này khiến cô thấy tim mình như vừa được rửa sạch. Linh cúi xuống nhặt vài cọng hoa dại rơi vãi bên lề đường, đặt vào một chiếc bình nhỏ trên quầy. Dường như cô đang gửi một lời chào nho nhỏ đến chính bản thân: “Chào ngày mới, Linh. Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ bé.”

Chợt, từ phía cuối con đường, một người đàn ông trung niên đang khuân những giỏ rau tươi bước đến. Ánh nắng chiếu lên mái tóc bạc của ông, tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Người đàn ông ấy chính là cụ Bảy, hàng xóm đầu tiên của Linh và cũng là người dân lâu năm nhất trong làng. Mỗi lần nhìn thấy ông, Linh đều thấy trong ánh mắt ông ánh sáng của sự hiểu biết và dịu dàng, như thể ông đã chứng kiến biết bao mùa hoa nở và lắng nghe mọi câu chuyện của làng.

“Chào buổi sáng, cô Linh,” cụ Bảy nói, giọng trầm ấm, pha chút hài hước. “Hoa hôm nay nở rộ quá nhỉ. Cô dậy sớm tưới hoa hả?”

“Vâng ạ,” Linh đáp, mắt theo dõi cách cụ Bảy đặt những giỏ rau bên đường. “Cụ Bảy đi đâu mà mang nhiều rau thế?”

Cụ Bảy cười, mắt như nheo lại vì nắng: “Tôi mang cho mấy nhà hàng nhỏ ở làng. Nhưng cũng muốn ghé tiệm cô xem hoa. Nhìn tiệm của cô mà tôi thấy thích mắt quá, cứ như đưa cả thành phố yên bình về đây vậy.”

Linh mỉm cười, cảm giác lòng ấm áp lan tỏa. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có cảm giác thuộc về một nơi nào đó, nhưng ngay khoảnh khắc này, bên cạnh cụ Bảy và những bông hoa đang nở rộ, cô nhận ra rằng mình đã tìm thấy một phần của chính mình.

Sau vài câu chuyện nhỏ, cụ Bảy đề nghị dẫn Linh đi dạo quanh làng, chỉ cho cô con đường hoa dại mà không phải ai cũng để ý. Linh ngần ngại, nhưng rồi gật đầu. Cô cần bước ra khỏi tiệm, hít thật sâu mùi cỏ cây, để cảm nhận nhịp sống chậm rãi của làng.

Con đường dẫn ra cánh đồng phía sau làng, nơi những bông cúc dại, cải vàng và hoa dại màu tím mọc xen kẽ nhau, tạo nên một tấm thảm màu sắc lung linh dưới nắng. Mỗi bước chân của Linh trên đường đất đều vang lên tiếng thở nhẹ, tiếng lá xào xạc và tiếng chim ríu rít trên cành. Cô không nói nhiều, chỉ nhìn, cảm nhận và ghi nhớ từng khoảnh khắc này.

“Cô Linh,” cụ Bảy lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, “cô đến đây để chữa lành đúng không?”

Linh hơi giật mình, nhưng rồi gật đầu. Cụ Bảy mỉm cười, như đọc được tâm tư cô. “Đừng nghĩ chữa lành là chuyện lớn lao. Đôi khi chỉ là đi chậm lại, hít thở sâu, để cảm nhận mùi đất, hương hoa, và tiếng chim hót. Cô sẽ thấy mọi thứ dần trở nên dễ dàng hơn.”

Linh nhìn ông, trong lòng trào lên một cảm giác tin tưởng. Cô cảm giác, nếu có người hướng dẫn nhẹ nhàng như cụ Bảy, cô sẽ không còn lạc lõng giữa thế giới này nữa.

Khi đi đến cuối con đường, họ dừng lại trước một gốc cây cổ thụ, rễ cây vươn dài trông như ôm lấy cả con đường. Ở đây, cụ Bảy chỉ cho Linh vài bông hoa dại có hình dáng lạ, màu sắc hiếm gặp. “Những bông hoa này chỉ nở một lần trong mùa hè. Nếu cô biết cách chăm, cô có thể mang về tiệm trồng. Nó sẽ khiến tiệm của cô thêm sức sống.”

Linh cúi xuống, nhặt từng bông hoa cẩn thận. Trong tay cô, mỗi bông hoa đều như một lời nhắc nhở: Hãy trân trọng những điều nhỏ bé, và từ từ chữa lành bản thân.

Trên đường về, cụ Bảy kể cho Linh nghe về những câu chuyện của làng: về cô bé mất mẹ, người nông dân giàu lòng hiếu thảo, và cả những người tìm đến nơi đây để lặng yên. Linh nghe, đôi mắt rưng rưng nhưng trong lòng dậy lên cảm giác ấm áp. Cô nhận ra rằng mọi người đều có câu chuyện riêng, và chính những câu chuyện ấy sẽ làm cho tiệm hoa của cô trở nên sống động, không chỉ bằng màu sắc mà còn bằng cảm xúc.

Về đến tiệm, Linh bắt đầu sắp xếp những bông hoa mới nhặt được, cẩn thận đặt vào chậu nhỏ trên kệ. Bé Na chạy ra, tay cầm một bó cúc dại. “Cô Linh, cắm hoa này cho em nhé,” cô bé nói, mắt sáng rực.

Linh nhận bó hoa, mỉm cười. “Được chứ, Na. Chúng ta sẽ tạo nên một góc hoa thật đẹp.”

Cả buổi sáng trôi qua trong tiếng chim hót và tiếng cười của Na. Linh vừa cắm hoa, vừa trò chuyện với bé, cảm nhận được niềm vui giản dị lan tỏa trong từng hành động. Cô nhận ra rằng, chữa lành không chỉ là cho bản thân, mà còn là mang niềm vui đến cho người khác, từng chút một.

Buổi chiều, khi ánh nắng dần nghiêng về phía núi, Linh đứng trước cửa tiệm nhìn con đường hoa dại. Gió thổi qua, mang theo hương hoa và tiếng lá xào xạc, khiến cô cảm thấy như cả ngọn đồi, cả con đường, và cả làng Vân đang ôm lấy cô trong vòng tay dịu dàng.

Trong lòng Linh, một cảm giác lạ lùng nhưng thân quen dâng lên: đây chính là nơi cô tìm thấy sự bình yên mà mình đã bỏ lỡ bấy lâu nay. Tiệm hoa, con đường hoa dại, cụ Bảy, bé Na — tất cả đều là những mảnh ghép khiến trái tim cô từng chút một lành lại, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Chiều hôm đó, Linh ngồi trên bậc thang trước cửa tiệm, nhấp một ngụm trà nóng, tay cầm một bông cúc dại. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ những chậu hoa, gió từ núi thổi qua tóc cô, mang theo hương đất và cỏ cây. Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu, và mỉm cười. Ngày mai, cô sẽ tiếp tục trồng hoa, gieo niềm vui và chữa lành cho mọi tâm hồn tìm đến tiệm.

Cả con đường hoa dại, cả ngọn đồi, và chính Linh, như hòa vào nhau trong một bản nhạc dịu dàng, báo hiệu một hành trình chữa lành mới vừa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×