tiệm hoa chữa lành

Chương 5: Tấm ảnh “Hoa cho ngày mới”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, làng Vân vẫn chìm trong tĩnh lặng. Sương mai phủ mỏng trên những ngọn cỏ, nhịp sống chậm rãi hòa cùng tiếng chim ríu rít trên cành. Linh thức dậy sớm hơn thường lệ, bước ra sân tiệm, tay xách bình tưới hoa. Ánh nắng len qua tán cây, chiếu xuống những chậu hoa còn đọng sương, tạo thành những vệt sáng lấp lánh, lung linh như ngọc.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương đất, mùi hoa và tiếng lá xào xạc. Tim cô nhẹ nhõm, yên bình. Đây là lần đầu tiên cô thức dậy mà không còn cảm giác trống rỗng, áp lực hay lo lắng. Mọi thứ ở tiệm hoa — từ những bông hồng cam nhạt đến cúc dại nhỏ — đều như đang chào đón cô, nhắc nhở rằng cô đã tìm thấy nơi mình thuộc về.

Khi Linh đang chỉnh lại một chậu lan trắng, có tiếng xe máy quen thuộc ken két vang lên. Cô quay lại, và đúng như dự đoán, Minh xuất hiện. Chiếc máy ảnh cũ treo trên vai anh, ánh mắt sáng lên khi nhìn những bông hoa trước cửa tiệm. Anh cầm theo một bức ảnh, được cuộn cẩn thận trong một ống giấy.

“Chào cô Linh,” Minh nói, giọng ấm áp. “Hôm nay tôi mang theo một thứ muốn tặng cô.”

Linh hơi ngạc nhiên, đồng thời thấy tim mình đập nhanh hơn. “Một thứ… sao ạ?” cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường nhưng hơi run run.

Minh cẩn thận rút tấm ảnh ra, đặt trước mặt Linh. Tấm ảnh là một bức chụp toàn cảnh tiệm hoa bên dốc núi, ánh sáng bình minh chiếu qua cửa sổ, phản lên những bông hoa còn đọng sương. Cảnh vật hiện lên tràn đầy sức sống, dịu dàng, khiến người nhìn không khỏi thổn thức. Phía dưới góc ảnh, Minh viết: “Hoa cho ngày mới — hy vọng và bình yên.”

Linh nhìn bức ảnh, mắt dần ươn ướt. Cô không biết tại sao, nhưng cảm giác khi nhìn thấy tấm ảnh khiến tim cô rung động mạnh. Đây không chỉ là một bức ảnh, mà là một phần câu chuyện của cô, được ghi lại bằng ánh sáng, bằng tâm hồn của người chụp.

“Cảm ơn anh,” Linh nói, giọng nghẹn ngào. “Nó… thật đẹp. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tiệm hoa của mình có thể trở nên sống động đến vậy.”

Minh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Cô đã gieo hoa, gieo niềm vui, và gieo bình yên. Tôi chỉ là người ghi lại thôi. Nhưng tôi muốn cô biết rằng những gì cô làm… có giá trị hơn cả tôi tưởng.”

Linh cúi đầu, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Trong nhiều năm qua, cô sống trong những áp lực, công việc, và cả những mất mát riêng, luôn nghĩ rằng mình chỉ là một người bình thường, không làm được gì lớn lao. Nhưng giờ đây, một người lạ nhìn thấy và trân trọng những gì cô đang làm, khiến cô nhận ra rằng giá trị thực sự không nằm ở sự nổi tiếng hay tiền bạc, mà ở những điều giản dị và chân thành nhất.

Họ cùng nhau đặt tấm ảnh lên kệ gần cửa sổ, nơi ánh sáng buổi sáng chiếu vào. Minh chỉnh lại một chút để ánh sáng rọi qua tấm ảnh, tạo thành những vệt sáng lung linh trên sàn tiệm. Linh đứng nhìn, cảm nhận một niềm bình yên tràn ngập.

“Anh… sao anh lại chụp ảnh tôi?” cô hỏi, giọng lạc đi.

Minh đứng lặng, nhìn những bông hoa trong ánh sáng sớm. “Tôi thấy cô yêu những bông hoa, chăm sóc chúng từng chút một, và nhìn chúng như những sinh vật sống. Tôi muốn ghi lại khoảnh khắc ấy, để nhắc nhở mình rằng… bình yên vẫn tồn tại, nếu ta biết trân trọng.”

Linh im lặng. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói, từng cử chỉ của Minh. Khoảnh khắc ấy, giữa tiệm hoa bên dốc núi, không gian dường như tĩnh lặng hơn, nhưng lại đầy ắp cảm xúc.

Buổi trưa, Minh giúp Linh tưới nước cho các chậu hoa, hướng dẫn cô cách chỉnh ánh sáng khi chụp ảnh trong tiệm, đồng thời kể những câu chuyện về những bức ảnh anh đã chụp trong các chuyến đi. Câu chuyện nhẹ nhàng, không gấp gáp, khiến Linh thấy thời gian trôi qua chậm rãi, dễ chịu.

“Cô Linh,” Minh nói khi ngồi xuống ghế nhỏ bên cửa sổ, “tôi tin rằng mỗi người đều cần một nơi như thế này. Một nơi để thấy mình còn tồn tại, để cảm nhận và yêu thương những gì bình dị. Tôi… rất vui vì đã tìm thấy nơi này.”

Linh mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui. “Tôi cũng vậy. Tiệm hoa không chỉ là nơi tôi sống, mà còn là nơi tôi chữa lành. Và… tôi nghĩ, từ khi anh xuất hiện, tiệm hoa càng trở nên đặc biệt hơn.”

Chiều đến, ánh nắng xiên qua cửa sổ, chiếu lên tấm ảnh và những chậu hoa còn sót lại. Linh đứng trước cửa tiệm, tay đặt nhẹ trên tấm ảnh, lòng tràn ngập một cảm giác kỳ diệu: một người lạ có thể mang đến phép màu, và một bức ảnh có thể ghi lại cả một câu chuyện chữa lành.

Khi Minh rời tiệm, anh quay lại, ánh mắt ấm áp nhìn Linh: “Ngày mai tôi sẽ quay lại, nhưng hôm nay, xin để cô giữ bức ảnh này. Nó là lời nhắc nhở rằng bình yên vẫn tồn tại.”

Linh đứng nhìn bóng dáng Minh khuất sau con đường dốc, lòng dịu lại. Cô biết rằng mối quan hệ này vừa mới bắt đầu, nhưng đã mang đến cho cô niềm vui và hy vọng, những điều mà cô tưởng chừng đã mất từ lâu.

Buổi tối, Linh ngồi bên cửa sổ, nhấp ngụm trà nóng, tay đặt trên tấm ảnh. Ánh đèn vàng chiếu vào bức ảnh, tạo thành một khoảng sáng ấm áp giữa tiệm hoa. Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu, và mỉm cười. Ngày hôm nay, cô đã không chỉ chữa lành cho mình, mà còn nhận ra giá trị của những kết nối tinh thần, những phép màu nhỏ nhoi nhưng ý nghĩa.

Và trong khoảnh khắc ấy, cả tiệm hoa, con dốc núi, và chính Linh, như hòa vào nhau trong một bản nhạc dịu dàng, báo hiệu rằng mỗi ngày mới đều là cơ hội để yêu thương, chữa lành và kết nối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×