tiệm hoa chữa lành

Chương 4: Vị khách lạ cùng chiếc máy ảnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư ở làng Vân bắt đầu với tiếng chim hót rộn ràng và sương mai còn đọng trên những cành hoa cúc, hoa hồng trong tiệm. Linh thức dậy từ sớm, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương đất và mùi hoa còn sót lại từ hôm qua. Cô cảm thấy tim mình bình yên, nhẹ nhõm, như thể mọi lo lắng từ thành phố đã tan biến từ lâu.

Khi Linh đang chuẩn bị những bó hoa cho sáng nay, có tiếng xe máy ken két vang lên từ con đường làng. Cô ngước lên, và thấy một bóng dáng quen thuộc: Minh, người đàn ông lạ mặt hôm trước, đang dừng xe trước tiệm. Chiếc máy ảnh cũ treo trên vai, mắt anh dõi theo những bông hoa trước cửa tiệm, ánh nhìn chăm chú và tràn đầy niềm hứng thú.

Minh tháo mũ bảo hiểm, bước xuống xe, ánh mắt dừng lại trên Linh. “Chào cô Linh,” anh nói, giọng ấm áp nhưng trầm tĩnh. “Tôi quay lại để chụp thêm một vài bức hoa. Nếu không phiền, cô có thể cho tôi vào trong được không?”

Linh cảm thấy tim mình nhói nhẹ. Cô không biết tại sao, nhưng sự xuất hiện của Minh mang đến một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. “Dạ, tất nhiên rồi,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình thường, dù bên trong hơi bối rối.

Minh bước vào tiệm, mắt liếc qua từng chậu hoa, từng bó hoa đã được cắm cẩn thận. Anh cúi xuống, nhấn nút máy, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào những cánh hoa khiến chúng như phát sáng. “Hoa của cô… không chỉ đẹp, mà còn có hồn,” Minh nói, giọng trầm lắng. “Mỗi bông hoa như kể một câu chuyện riêng.”

Linh lặng người. Cô đã từng cắm hoa hàng nghìn lần, nhưng đây là lần đầu tiên ai đó nhận ra từng nhịp thở và tâm tư cô gửi vào từng bông hoa. Cảm giác ấm áp trào dâng, khiến cô không thể ngồi yên mà phải tiếp tục sắp xếp những chậu hoa, chỉnh lại cành hoa héo, để chúng thực sự tỏa sáng dưới ống kính của Minh.

Trong lúc Linh bận rộn, Minh đứng bên cạnh, chụp từng góc nhỏ của tiệm. Anh nhấc máy, cúi sát xuống cánh hoa, rồi lại quay lên nhìn Linh. “Cô Linh,” anh lên tiếng, “cô có thể kể cho tôi nghe về tiệm hoa này không? Tôi muốn hiểu rõ hơn, để ảnh không chỉ đẹp mà còn có câu chuyện.”

Linh hít một hơi dài, rồi bắt đầu kể. Cô kể về những ngày còn ở thành phố, về áp lực công việc, về mất mát mà cô trải qua khi mẹ qua đời. Cô kể về lý do rời bỏ thành phố và quyết định mở tiệm hoa ở làng Vân. Câu chuyện được kể nhẹ nhàng, không kêu than, nhưng chất chứa cảm xúc sâu kín, khiến Minh lắng nghe chăm chú, ánh mắt trầm mặc, nhưng đôi khi lóe lên sự đồng cảm.

“Thế ra đây là lý do cô chọn mở tiệm hoa,” Minh nói sau khi Linh kết thúc. “Cô muốn tìm lại sự bình yên… và có lẽ, chữa lành cho chính mình.”

Linh gật đầu, ánh mắt xa xăm. “Vâng… Tôi nghĩ, mỗi bông hoa, mỗi nhánh cỏ, đều là một phần của cuộc sống mà tôi muốn trân trọng. Và nếu tôi có thể chia sẻ sự bình yên ấy với người khác, thì còn gì tuyệt vời hơn.”

Minh cười nhẹ, ánh mắt ấm áp. “Tôi hiểu… tôi cũng đang tìm kiếm điều gì đó tương tự. Sau một thời gian dài chỉ sống trong ánh đèn thành phố và tiếng ồn, tôi nhận ra rằng mình cần một nơi để thấy lại chính bản thân, và hôm nay tôi tìm thấy điều đó ở đây.”

Linh nhìn anh, cảm giác vừa tò mò vừa yên tâm. Cô nhận ra rằng Minh không chỉ là một khách hàng tò mò, mà là người đồng cảm, hiểu cô hơn cả những người quen cũ. Khoảnh khắc hai người đối diện, không nói gì thêm, nhưng sự im lặng ấy đầy ắp sự đồng điệu, khiến tim Linh lặng lại.

Trong buổi sáng, Minh chụp hàng trăm bức ảnh, từ từng cánh hoa, từng góc nhỏ của tiệm, đến những nụ cười giản dị của Linh khi cô chỉnh cành hoa. Linh thỉnh thoảng nhìn anh, thấy cách anh tập trung, cách anh chăm chút từng chi tiết, và cô nhận ra một điều: Minh yêu sự sống, yêu vẻ đẹp bình dị, và trân trọng những gì cô đang làm.

Buổi trưa, Minh cất máy, ngồi xuống ghế nhỏ bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà Linh pha. Hai người trò chuyện, kể về những ngày thơ bé, về những ước mơ từng bị bỏ quên. Linh kể về những buổi chiều ở làng, khi mẹ còn sống, bà thường dẫn cô ra con đường hoa dại sau nhà, kể về từng loại hoa và ý nghĩa của chúng. Minh kể về những chuyến đi xa, về cảm giác lạc lõng giữa thành phố đông người nhưng cô đơn vô tận.

Cả hai lặng im một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng chiếu qua lá cây, tạo thành những vệt sáng lung linh trên sàn tiệm. Linh cảm nhận được sự bình yên tràn ngập, một cảm giác mà cô tưởng chừng đã mất từ lâu. Và lần đầu tiên, cô nhận ra rằng một người lạ có thể trở thành một phần của câu chuyện chữa lành, không cần biết trước hay sau.

Chiều đến, Minh đứng lên, nhặt máy ảnh. “Cảm ơn cô, Linh. Hôm nay tôi tìm thấy nhiều thứ hơn cả những bức ảnh. Tôi sẽ trở lại, nếu cô không phiền.”

Linh mỉm cười, tay cầm một cành hoa lan trắng đặt vào chậu: “Dĩ nhiên rồi, Minh. Tiệm hoa luôn mở cửa, không chỉ cho khách hàng, mà còn cho những tâm hồn cần bình yên.”

Khi Minh rời đi, Linh đứng trước cửa tiệm, hít thật sâu. Gió từ núi thổi qua, mang theo hương đất, hương hoa và tiếng chim ríu rít. Trái tim cô rung động một cách lạ thường, vừa tò mò, vừa yên tâm. Một người lạ đã bước vào cuộc sống của cô, nhưng dường như không ai có thể thay thế sự bình yên mà cô tìm được trong những bông hoa này.

Buổi tối, Linh ngồi bên cửa sổ, nhấp ngụm trà nóng, nhìn ra con đường dốc núi. Ánh trăng chiếu lên những bông hoa còn sót lại, tạo thành một khoảng sáng dịu dàng giữa đêm. Cô mỉm cười, nhận ra rằng hôm nay, tiệm hoa không chỉ là nơi chữa lành cho cô, mà còn bắt đầu mở ra những câu chuyện mới, những mối quan hệ ấm áp, và có lẽ… một tình bạn hay tình cảm sẽ nảy nở từ đây.

Và trong lòng Linh, một niềm tin dịu dàng dâng lên: mọi cuộc gặp gỡ đều có lý do, và đôi khi một người lạ xuất hiện chính là phép màu dẫn dắt tâm hồn tìm thấy bình yên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×