tiên tri và số phận đế chế

Chương 1: Giấc mộng báo nguy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời phía trên thành phố Tenochtitlan rực rỡ trong ánh bình minh, những tia nắng vàng nhạt xuyên qua mái lá của các ngôi nhà, phản chiếu trên dòng hồ rộng lớn. Thành phố vẫn còn say ngủ, nhưng nơi đền thờ thiêng liêng trên đỉnh đồi, không khí đã khác hẳn — mùi nhang, hương cỏ và nến bay lên hòa lẫn với tiếng trống lễ hội xa xa, tạo nên một âm hưởng huyền bí.

Trong căn phòng nhỏ lát đá, ánh sáng xuyên qua cửa sổ hắt lên gương mặt thanh tú của Itzel, tiên tri trẻ tuổi của đế chế Aztec. Mồ hôi lấm tấm trên trán, tim cô đập mạnh sau giấc mơ vừa qua — giấc mơ khiến cả linh hồn cô rùng mình. Trong mộng, cô thấy thành phố chìm trong biển lửa, những ngọn tháp đền đổ sụp, và những con người cô yêu quý gào khóc giữa khói bụi. Trên bầu trời, một con chim quạ đen khổng lồ bay lượn, kêu lên những tiếng như báo trước thảm họa.

Cô ngồi bật dậy, tay run run đặt lên tim. Đây không phải lần đầu tiên cô mơ thấy điềm báo, nhưng lần này, sự dữ dội vượt quá mọi giấc mơ trước đây. Trong đền thờ, các bức tranh cổ xưa kể lại những tiên tri và lời sấm từng cứu hoặc hủy diệt đế chế. Itzel biết một điều rõ ràng: giấc mơ này không chỉ là báo hiệu, mà là một nhiệm vụ.

Cô rửa mặt, hít sâu hương nhang trong phòng, cố trấn tĩnh bản thân. Mẹ cô, một tu sĩ già, bước vào, ánh mắt già nua nhưng sắc bén:

“Con lại mơ thấy điềm xấu rồi sao, Itzel?”

Itzel gật đầu, giọng run run:

“Vâng… Thành phố… đền thờ… mọi thứ… như sụp đổ trước mắt con.”

Người mẹ cau mày, lấy khăn lau tay cho con, giọng trầm như tiếng chuông:

“Giấc mơ là lời cảnh báo. Nhưng không ai sẽ tin nếu con chỉ nói bằng lời. Con phải tìm cách chứng minh. Nếu không, không chỉ con mà cả thành phố sẽ gặp nguy.”

Itzel cúi đầu, cảm nhận sự nặng nề của số phận trên vai. Cô biết mình không thể im lặng. Ngay hôm nay, cô phải tìm cách tiếp cận Hành Chánh Đại Thượng, những vị quan lớn trong triều đình, để cảnh báo. Nhưng bước chân đầu tiên này, với cô, đầy rẫy hiểm nguy — ai có thể tin một cô gái trẻ chưa đầy hai mươi tuổi, và ai sẽ muốn loại bỏ cô nếu lời tiên tri của cô làm lung lay quyền lực của họ?

Trên đường đến triều đình, Itzel đi qua các quảng trường, nơi dân chúng tụ tập chuẩn bị cho lễ hội mùa thu. Tiếng trống vang dội, hòa lẫn với tiếng nhạc cụ làm từ gỗ và đồng, nhưng trong lòng cô, mọi thứ như im bặt. Cô thấy từng chi tiết của giấc mơ: ngọn lửa, những ngọn tháp đổ sụp, và con chim quạ đen vẫn lượn trên bầu trời tưởng tượng.

Khi Itzel đến gần triều đình, các lính canh dừng lại, ánh mắt nghi ngại nhìn cô. Một số thì mỉm cười chế nhạo. Không ai trong số họ biết rằng cô không chỉ là một thiếu nữ bình thường, mà là sứ giả của thần linh, người sẽ phải đối mặt với các âm mưu chính trị, những lực lượng siêu nhiên và số phận của cả đế chế.

Bước chân vào sảnh triều, Itzel quỳ xuống trước Hành Chánh Đại Thượng, giọng run run nhưng đầy quyết tâm:

“Xin các bệ hạ, thần linh đã truyền cho con điềm báo… sự nguy hại sắp xảy đến với đế chế. Nếu không chuẩn bị, thiên hạ sẽ chìm trong lửa và khói, dân chúng sẽ mất đi tất cả.”

Một làn im lặng bao trùm, chỉ nghe tiếng gió thổi qua cửa sổ. Một vài quan lớn khẽ cười khẩy, nghiêng đầu coi đó là trò lố của một cô gái trẻ. Nhưng trong đôi mắt Itzel, ánh sáng kiên định như lửa thiêng, báo hiệu một bước ngoặt không thể tránh khỏi.

Cô biết, hành trình này mới chỉ bắt đầu. Trước mắt cô là âm mưu trong triều đình, những thử thách siêu nhiên, và một sứ mệnh nặng nề hơn cả bản thân. Và nếu thất bại… cả đế chế sẽ sụp đổ như giấc mơ kinh hoàng vừa hiện về.

Đêm xuống, ánh trăng trôi trên thành phố cổ, soi bóng Itzel đứng lặng trước cửa triều đình. Một tiếng quạ cất lên từ xa, kêu vang như nhắc nhở: số phận đã được báo trước, nhưng lựa chọn và hành động mới quyết định kết cục.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×