tiên tri và số phận đế chế

Chương 2: Tiếng gọi thần linh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời vừa nhú ánh bình minh, những tia sáng đầu tiên hắt lên mái ngói đỏ của thành phố Tenochtitlan. Không khí trong lành pha lẫn mùi nhang từ đền thờ, tạo cảm giác vừa linh thiêng vừa nặng nề. Itzel bước nhanh qua quảng trường, lòng vẫn còn rộn ràng từ cuộc gặp với Hành Chánh Đại Thượng hôm qua. Những lời bác bỏ, những ánh mắt nghi ngờ vẫn khiến tim cô run rẩy, nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng sứ mệnh đã gọi.

Cô tiến vào đền thờ trung tâm, nơi các tu sĩ già đứng canh, những bức tượng đá khắc hình thần linh in bóng trên nền ánh nến. Đây là nơi ít người dám đặt chân vào mà không được phép, nhưng với tư cách là học trò của tu sĩ tối cao, Itzel được dẫn vào một căn phòng nhỏ chứa đầy cuộn giấy cổ, đồ lễ và tượng thần.

Người mẹ, tu sĩ già, đứng nghiêm trang trước Itzel:

“Con phải trải qua nghi lễ. Thần linh sẽ hướng dẫn con, nhưng đồng thời cũng thử thách con. Nếu thất bại, con sẽ không thể tiếp nhận thông điệp hoàn chỉnh.”

Itzel cúi đầu, lòng căng thẳng nhưng quyết tâm. Cô đặt tay lên bàn thờ trung tâm, nơi đặt tượng thần mặt trời Quetzalcoatl, nhắm mắt, hít sâu và khấn nguyện bằng ngôn từ cổ xưa:

“Xin thần linh, nếu con là sứ giả của các ngài, hãy chỉ dẫn con con đường để cứu đế chế. Hãy cho con thấy điềm báo, để con hành động không lạc lối.”

Ngay lúc đó, căn phòng bỗng rung lên nhẹ, ánh nến chao đảo như bị gió từ đâu thổi tới. Một làn khói mờ uốn lượn, và hình bóng mờ ảo của những linh hồn cổ xưa hiện ra quanh Itzel. Giọng họ vang lên, trầm thấp nhưng dịu dàng:

“Con đã nghe lời gọi… nhưng con có đủ dũng cảm đối diện số phận chưa?”

Itzel run lên, nhưng trả lời cứng cỏi:

“Con sẵn sàng. Con sẽ không lùi bước, dù phải đối mặt với mọi hiểm nguy.”

Một trong những linh hồn tiến lại gần, giơ tay chỉ lên trời:

“Con sẽ thấy điềm báo thực sự. Những gì mắt thường không nhìn thấy, con phải dùng tâm để cảm nhận. Và hãy nhớ, mọi quyết định đều sẽ dẫn tới một nhánh số phận khác.”

Ngay lúc đó, Itzel nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ: thành phố chìm trong biển lửa, nhưng giữa biển lửa lại xuất hiện những con đường sáng dẫn dân chúng thoát khỏi thảm họa. Những hình ảnh này nhấp nháy như một bộ phim sống, chỉ ra các lựa chọn và hậu quả. Itzel hiểu rằng mỗi quyết định của cô sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai đế chế.

Sau nghi lễ, tu sĩ già đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng đầy khích lệ:

“Con đã vượt qua thử thách đầu tiên. Giờ đây, thần linh đã cho con một phần quyền năng nhìn thấy tương lai gần. Nhưng đừng quên, thế lực đen tối luôn rình rập trong triều đình, và những kẻ muốn phá hoại sẽ không dừng lại.”

Itzel cảm thấy một sức mạnh mới dâng lên trong cơ thể, nhưng cùng lúc, trách nhiệm đè nặng trên vai. Cô biết rằng giấc mơ báo nguy hôm qua chỉ là sự khởi đầu, và giờ cô đã thực sự bước vào hành trình sứ mệnh: vừa thuyết phục triều đình, vừa đối mặt với những thế lực siêu nhiên, để cứu lấy đế chế khỏi sụp đổ.

Bước ra khỏi đền thờ, ánh mặt trời chiếu rọi lên đôi mắt Itzel. Trong ánh sáng ấy, cô thấy hình ảnh thành phố đầy sống động, nhưng trong tiềm thức vẫn còn bóng dáng chim quạ đen — dấu hiệu của hiểm nguy sắp tới. Một luồng khí lạnh lướt qua, như nhắc nhở: điểm mấu chốt không chỉ là tiên tri, mà là hành động dũng cảm và quyết đoán.

Itzel hít sâu, tay nắm chặt tấm giấy cuộn cổ mà tu sĩ trao cho cô, nơi ghi chép những điềm báo trước đây. Cô biết rằng từ đây, mọi bước đi sẽ định hình số phận của cả đế chế. Và trong trái tim, một lời thề vang lên:

“Con sẽ không để lời tiên tri trở thành lời nguyền. Con sẽ cứu đế chế này, dù phải đối mặt với bất cứ thử thách nào.”

Đêm xuống, ánh trăng in bóng Itzel trên quảng trường vắng lặng. Tiếng trống lễ hội từ xa vọng lại, nhưng trong lòng cô, mọi thứ đều im lặng. Giờ đây, Itzel không còn là cô gái trẻ ngây thơ, mà là tiên tri, người sứ giả mang định mệnh của đế chế trên vai, bắt đầu hành trình giữa âm mưu, thiên tai và thần linh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×