tiên tri và số phận đế chế

Chương 4: Lần đầu tiên vào cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Itzel bước đi trên con đường lát đá dẫn tới Cung triều Tenochtitlan, nơi quyền lực của đế chế tập trung. Những ngọn tháp đền sừng sững soi bóng xuống hồ, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, nhưng trong lòng cô, ánh sáng ấy chẳng xua tan được nỗi lo sợ. Đây là lần đầu tiên cô bước vào cung với tư cách một tiên tri được thần linh lựa chọn, không phải khách bình thường hay học trò của tu sĩ.

Các lính canh dừng bước khi nhìn thấy cô, ánh mắt nghi ngờ và khinh miệt hiện rõ. Một người trong số họ cất tiếng:

“Cô gái trẻ, cô được phép gặp các quan lớn sao?”

Itzel hít một hơi thật sâu, giọng trầm mà chắc:

“Con là sứ giả của thần linh. Con mang điềm báo quan trọng cho đế chế. Nếu các ngài nghe lời tiên tri, có thể cứu dân chúng khỏi thảm họa.”

Người lính nhíu mày, nhưng vẫn nhường đường. Khi bước qua hành lang chính, Itzel cảm nhận được ánh mắt dò xét từ mọi phía, những bàn tay nắm chặt gậy và vũ khí, sẵn sàng ngăn cản bất cứ ai dám làm lung lay quyền lực.

Vào phòng hội đồng, các quan lớn đã ngồi sẵn, ánh mắt sắc lạnh. Một vài người cười khẩy, cho rằng cô chỉ là một cô gái ngây thơ tưởng tượng. Tiên tri đứng thẳng, tay nắm chặt cuộn giấy cổ mà tu sĩ trao, thẳng thắn nhìn vào từng gương mặt.

“Các ngài có tin lời thần linh không?” cô hỏi, giọng vang lên trong im lặng.

Một người quan trung niên, gương mặt nghiêm nghị, cười khẩy:

“Cô nghĩ chúng tôi sẽ tin một cô gái trẻ chỉ vì một giấc mơ và vài cuộn giấy cổ sao? Chúng ta không sống bằng thần thoại.”

Itzel không hề nao núng, mắt lóe sáng:

“Nhưng thiên tai đã xảy ra. Dòng sông tràn, trẻ em và người già suýt chết. Đây là dấu hiệu đầu tiên. Nếu chúng ta không hành động, điềm báo thứ hai, thứ ba sẽ đến.”

Một quan khác nhướng mày, tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng ánh mắt lóe lên sự tò mò:

“Cô nói về những điềm báo, nhưng chứng cứ đâu? Thần linh không thể hiện trên giấy hay lời nói trống rỗng.”

Itzel mở cuộn giấy cổ, trải ra trước mặt mọi người. Trên đó là những ký hiệu, hình ảnh minh họa các điềm báo từng xảy ra trong lịch sử đế chế, kết hợp với các lời tiên tri từ thần linh. Cô giải thích chi tiết từng biểu tượng, liên hệ chúng với thiên tai, chim quạ đen, và những sự kiện thực tế gần đây.

Phòng hội đồng im phăng phắc. Một số quan bắt đầu thì thầm với nhau, gương mặt thay đổi từ nghi ngờ sang lo lắng. Nhưng vẫn còn những kẻ cứng đầu, nhún vai và chế nhạo, không muốn thừa nhận sức mạnh của tiên tri trẻ tuổi.

Trong lúc ấy, Itzel cảm nhận được bóng ma âm mưu len lỏi qua các hành lang. Một vài quan cường quyền nhìn cô với ánh mắt thù hận, thầm tính toán cách loại bỏ cô khỏi triều đình. Tiên tri biết rằng, chỉ một bước đi sai, và cô có thể rơi vào bẫy của họ.

Sau buổi gặp, Itzel bước ra ngoài, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt. Dân chúng tụ tập bên ngoài, tò mò nhưng vẫn e dè. Chim quạ đen bay lượn trên bầu trời, nhắc nhở cô rằng điềm báo không dừng lại ở lời nói, mà còn là hành động và quyết định.

Trong tim, Itzel tự nhủ:

“Con sẽ không để lời tiên tri trở thành lời nguyền. Con sẽ cứu đế chế, dù phải đối mặt với âm mưu và hiểm nguy trong chính cung đình.”

Buổi chiều hôm đó, cô trở về đền thờ, trao đổi với mẹ về các phản ứng của triều đình. Tu sĩ già đặt tay lên vai cô, giọng trầm mà nghiêm:

“Con đã bước chân vào nơi quyền lực và âm mưu. Hãy nhớ, thần linh đã trao sức mạnh, nhưng chính trí tuệ và dũng khí mới cứu được dân chúng. Những thử thách lớn sẽ đến nhanh hơn con tưởng.”

Đêm xuống, ánh trăng chiếu qua mái hiên đền, in bóng Itzel trên nền đá. Cô đứng lặng, nhìn thành phố rộng lớn, biết rằng chặng đường tiên tri vừa bắt đầu, và âm mưu cùng những thử thách siêu nhiên đang chờ cô ở phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×