Ánh bình minh chiếu lên hồ Tenochtitlan, những tia sáng lấp lánh phản chiếu qua mái ngói đỏ của thành phố cổ. Itzel đứng trên ban công đền thờ, tay vẫn nắm chặt cuộn giấy cổ, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía cung điện. Cô biết rằng để cứu đế chế, một mình cô không đủ sức đối phó với cả thiên tai lẫn âm mưu trong triều. Cô cần đồng minh.
Tu sĩ già — mẹ cô — bước đến bên, giọng trầm nhưng nghiêm:
“Con không thể chống lại bóng tối một mình. Trong triều có những người vẫn trung thành, và ngoài thành, còn có các bộ tộc chưa từng bị lôi kéo bởi quyền lực cũ. Hãy tìm họ.”
Itzel gật đầu, quyết định bắt đầu từ những quan trung thành mà cô đã gặp trước đó. Những người này, tuy ít, nhưng đều tin vào sức mạnh tiên tri và từng chứng kiến thiên tai gần đây. Họ đồng ý bí mật cung cấp thông tin, hỗ trợ cảnh báo dân chúng và bảo vệ Itzel trước những kẻ muốn triệt hạ cô.
Nhưng điều bất ngờ nhất là, trong chuyến đi tới một làng ven sông, Itzel gặp Tlacaelel, một thủ lĩnh trẻ của bộ tộc ngoại vi, người có uy tín và lòng trung thành với đế chế. Ban đầu, Tlacaelel nghi ngờ cô, cho rằng cô chỉ là một cô gái mộng mơ. Nhưng khi Itzel trình bày giấc mơ, cuộn giấy cổ, và những dấu hiệu thiên tai đã xảy ra, ánh mắt ông dần thay đổi.
Tlacaelel nhíu mày, giọng trầm:
“Nếu những gì cô nói là thật, chúng ta không chỉ cứu dân thường mà còn cứu cả triều đình. Nhưng để làm vậy, chúng ta phải đối diện với nguy hiểm lớn nhất: những kẻ phản bội trong cung.”
Itzel gật đầu, ánh mắt kiên định:
“Chính vì thế con cần đồng minh. Con không thể chiến đấu một mình.”
Bộ tộc của Tlacaelel đồng ý hợp tác: họ giúp cảnh báo các khu dân cư gần sông, hỗ trợ sơ tán dân chúng trước thiên tai, và giữ liên lạc bí mật với những quan trung thành trong triều. Itzel cảm nhận được sức mạnh từ liên minh này, như một luồng ánh sáng trong bóng tối triều đình.
Nhưng không lâu sau, khi Itzel trở về thành phố, cô phát hiện ra một dấu hiệu nguy hiểm: một vài lính canh cung điện đã âm thầm theo dõi cô và những người đồng minh. Âm mưu không còn ở mức thầm lén, mà đang bước vào giai đoạn tấn công trực diện. Chim quạ đen lại bay qua bầu trời, kêu vang như nhắc nhở: nguy hiểm đã gần kề.
Trong đêm, Itzel đứng trên ban công đền thờ, nhìn ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ, tay nắm chắc cuộn giấy cổ, lòng thầm hứa:
“Con đã có đồng minh. Con sẽ không để họ thất bại. Con sẽ cứu đế chế, dù phải đối mặt với bất cứ kẻ thù nào, dù là trong triều hay ngoài thành.”
Ánh trăng chiếu lên mặt cô, soi rõ quyết tâm: liên minh bất ngờ này sẽ là vũ khí quan trọng nhất, và cũng là chìa khóa để cô đối phó với âm mưu ngày càng dày đặc trong triều và thiên tai sắp tới.