Trời chiều mùa thu đỏ quạch, nắng tắt dần sau rặng cây. Con đường đất dẫn vào ngôi làng ngoại ô vắng hoe, chỉ còn tiếng sỏi lạo xạo dưới bánh xe. Chiếc ô tô cũ của cả nhóm dừng lại trước một căn nhà hai tầng bằng gỗ, tường loang lổ vết rêu, mái ngói xám xịt như sắp sụp.
Vy chống cằm nhìn qua cửa kính, khẽ nhăn mặt:
– Đây á? Ngôi nhà này nhìn như trong phim kinh dị ấy.
Tuấn, kẻ lúc nào cũng tỏ ra lạc quan, cười hềnh hệch:
– Đúng rồi, càng rùng rợn càng thú vị. Mà giá rẻ thế này còn chê gì nữa. Chủ nhà cho thuê cả tháng chỉ bằng tiền cà phê của mày.
Hằng ngồi ghế sau, tay vẫn ôm chặt balô, thì thào:
– Tớ nghe nói ngôi nhà này bỏ hoang mấy chục năm. Có người mất tích ở đây thì phải…
Không khí trong xe thoáng chùng xuống. Chỉ có Nam, trưởng nhóm, vẫn bình thản:
– Thôi, chúng ta đến để trải nghiệm. Nhà rẻ, không gian rộng, lại tách biệt thành phố, tha hồ làm đồ án. Mọi người đừng nghĩ linh tinh.
Nói rồi, cả nhóm xuống xe. Ngôi nhà sừng sững hiện ra, như một bóng đen nuốt chửng ánh sáng cuối cùng của buổi chiều. Cửa gỗ mục nát, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ đã kẽo kẹt mở ra. Bên trong phủ đầy bụi, mùi ẩm mốc và gỗ mục xộc thẳng vào mũi.
Lan, cô gái nhút nhát nhất, khẽ run rẩy:
– Mình… mình có nên ở đây thật không?
Nam bước vào trước, bật đèn pin soi khắp phòng khách rộng lớn. Những tấm màn nhung đỏ đã sờn treo lơ lửng, gió thổi qua khe cửa làm chúng phất phơ như bóng người. Bức tường loang lổ, có những vết nứt dài như vết dao cắt.
– Ổn thôi, – Nam nói, cố giữ giọng vững vàng. – Chúng ta sẽ dọn dẹp một chút.
Cả nhóm bắt đầu sắp xếp đồ. Tiếng bước chân, tiếng bàn ghế dịch chuyển vang vọng khắp căn nhà, nghe như có nhiều người hơn số họ. Vy cau mày, quay phắt lại, nhưng phía sau chỉ có tường.
Đêm đầu tiên, cả nhóm trải chăn ngủ tạm ngay phòng khách. Bên ngoài, gió rít qua khe cửa như tiếng ai rên rỉ. Tuấn trêu:
– Nghe giống tiếng khóc không?
Mọi người cười gượng, nhưng Hằng thì kéo chăn trùm kín đầu. Giữa đêm, Vy bỗng giật mình tỉnh giấc. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng le lói qua cửa sổ. Cô lắng nghe…
Một âm thanh khe khẽ, như tiếng nức nở, vọng ra từ bức tường đối diện.
Vy nín thở. Càng chú ý, âm thanh càng rõ ràng. Tiếng trẻ con… khóc. Âm ỉ, nghẹn ngào, như bị chôn sâu trong lớp gạch.
– Ai… ai ở đó? – Vy run run thì thầm, nhưng cả nhóm vẫn ngủ say.
Tiếng khóc bỗng im bặt. Bức tường trước mặt vẫn loang lổ, nhưng Vy thề rằng cô vừa thấy… một vệt ẩm tối loang ra, như thể có bàn tay nhỏ bé in bên trong, cố gắng đập vào từ phía bên kia.
Cô hét lên.
Mọi người giật mình tỉnh dậy, bật đèn pin. Nhưng khi họ soi vào bức tường, tất cả chỉ thấy vết rêu cũ, khô khốc. Không có âm thanh nào, không có dấu vết gì.
Nam thở dài, vỗ vai Vy:
– Cậu mơ thôi. Đi ngủ lại đi.
Nhưng Vy biết chắc chắn điều cô nghe thấy không phải mơ. Trong bóng tối, bức tường im lìm, nhưng dường như đang nuốt trọn một tiếng nức nở còn vang vọng đâu đó trong đêm.