tiếng khóc trong tường

Chương 2: Âm thanh giữa đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm đầu tiên đầy hoảng loạn, cả nhóm quyết định dậy sớm để dọn dẹp căn nhà. Ánh nắng yếu ớt lọt qua những ô cửa kính bụi bặm, soi rõ lớp mạng nhện chằng chịt giăng trên trần. Không ai nhắc lại chuyện Vy hét lên lúc nửa đêm, nhưng ánh mắt họ khi nhìn nhau đã nặng trĩu sự nghi ngờ và lo lắng.

Vy ngồi bó gối ở một góc, lặng lẽ. Cô nhớ rõ ràng âm thanh đêm qua – tiếng trẻ con khóc, tiếng bàn tay nhỏ bé gõ vào bức tường ẩm tối. Nó quá thật để chỉ là mơ. Nhưng cô hiểu, nếu nói thêm, mọi người sẽ coi cô như kẻ yếu đuối, hoặc tệ hơn, hoang tưởng.

Tuấn vừa lau cửa kính vừa huýt sáo, cố tỏ ra vô tư. Nhưng thi thoảng, cậu lại liếc sang Vy, trong mắt ánh lên một tia bối rối. Hằng thì im lặng hơn bình thường, từng động tác dọn dẹp đều chậm chạp, như tâm trí đặt ở đâu đó xa xăm.

Nam, người lãnh trách nhiệm trưởng nhóm, liên tục động viên:
– Không sao đâu. Ngôi nhà này chỉ cũ thôi, mình dọn vài hôm là ở được. Chúng ta ở đây để làm đồ án, đừng để trí tưởng tượng lấn át.

Lan khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn bất an. Từ khi bước vào nhà, cô luôn cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bao quanh, nhất là khi đứng gần những bức tường.


Buổi tối hôm đó, cả nhóm tụ tập trong phòng khách, bật laptop lên bàn, giấy bút rải đầy. Tiếng gõ phím, tiếng bút lạch cạch vang vọng, nhưng đôi khi bị ngắt quãng bởi những âm thanh khác: tiếng gió rít, tiếng cánh cửa cũ kẽo kẹt, và một vài âm thanh mơ hồ không rõ từ đâu vọng lại.

Vy cố tập trung, nhưng tai cô như bị thôi miên bởi một âm điệu mờ nhạt. Lúc đầu, chỉ như tiếng gió len qua khe nứt. Nhưng càng lúc, nó càng rõ. Một tiếng nức nở nghẹn ngào, kéo dài, run rẩy.

Cô nuốt khan, nhìn quanh. Không ai phản ứng gì, trừ Hằng. Cô bạn ngồi bên cạnh, mặt tái nhợt, bàn tay run run kẹp chặt cây bút.

– Hằng? – Vy thì thào. – Cậu cũng nghe thấy?

Hằng ngẩng lên, ánh mắt sợ hãi đến cực độ. Đôi môi cô mấp máy:
– Có… tiếng khóc… phải không?

Vy gật đầu mạnh. Cả hai nín lặng, không dám nói thêm.

Nam lúc ấy ngẩng lên, thấy hai cô gái mặt cắt không còn giọt máu, bèn cau mày:
– Lại sao nữa?

– Tớ… tớ nghe thấy tiếng… – Hằng lí nhí, nhưng vừa định nói hết thì Tuấn chen vào cười phá:
– Lại tiếng khóc à? Ha, chắc con chuột nào kêu thôi.

Tiếng cười của Tuấn vang dội khắp căn nhà trống, nhưng rồi tắt lịm, vì ngay lúc ấy, tất cả họ đều nghe thấy.

Một tiếng khóc thút thít, khe khẽ vang lên từ bức tường sau lưng họ. Âm thanh trẻ con, non nớt, nhưng nghẹn ngào và tuyệt vọng, như phát ra từ bên trong lớp gạch dày.

Không khí đông cứng. Ai nấy lặng im, trái tim đập loạn. Lan vội ôm đầu, nước mắt trào ra:
– Không, mình không chịu nổi đâu…

Nam bật dậy, tiến đến gần bức tường. Anh áp tai vào, đôi mắt tối sầm. Quả thật, tiếng khóc phát ra từ đó – rõ ràng, rành rành. Không thể là chuột hay gió.

Anh rút tay lại, gượng gạo:
– Có thể… là tiếng vọng, hoặc căn nhà cũ nên kêu vậy thôi.

Nhưng giọng Nam run rẩy, chẳng thuyết phục nổi ai.

Vy không kìm được, hét lên:
– Không! Đêm qua tớ đã nghe thấy rồi! Có cái gì đó trong tường này!

Cả nhóm nín thở, không ai dám phủ nhận nữa. Vì tiếng khóc vẫn tiếp tục, từng nhịp, từng nhịp, xoáy thẳng vào não bộ họ.


Đêm hôm đó, chẳng ai ngủ ngon. Tuấn cố tỏ ra bình thản, nhưng cứ trằn trọc, liên tục bật đèn pin soi khắp phòng. Hằng thì run rẩy quấn chăn, chốc chốc lại liếc về bức tường. Lan khóc lặng lẽ, còn Vy chỉ ngồi im, mắt mở trừng trừng nhìn vào bóng tối.

Khoảng nửa đêm, Nam mở mắt, thở dài. Anh khẽ bước ra hành lang, định tìm chút không khí để thoát khỏi sự ngột ngạt. Nhưng khi đặt chân đến chân cầu thang, anh bỗng đứng sững.

Từ phía tầng hai, vọng xuống một tiếng “cạch” khẽ khàng, như tiếng bước chân trẻ con dẫm lên sàn gỗ mục.

Nam nuốt khan, ánh đèn pin run run lia lên. Tầng trên chìm trong bóng tối đặc quánh.

Và rồi… tiếng khóc lại vang lên. Lần này, không còn phát ra từ tường, mà vọng xuống trực tiếp từ tầng hai.

Nam chết điếng. Anh quay đầu định gọi cả nhóm, nhưng một cơn gió lạnh lẽo lùa qua gáy. Trong khoảnh khắc ấy, anh nghe rõ ràng một tiếng thì thầm non nớt ngay bên tai:

– Chú ơi… cứu con…

Anh giật lùi, chân vấp vào bậc thang, suýt ngã nhào. Đèn pin rơi xuống đất, ánh sáng loang loáng quét ngang cầu thang, soi lên lan can bụi bặm. Và trong chớp mắt, Nam thấy một bàn tay nhỏ bé, trắng bệch, thò ra từ khe gỗ rồi biến mất ngay tức thì.

Anh lao vội về phòng khách, thở hổn hển. Cả nhóm choàng dậy nhìn anh, hoảng hốt. Nam cắn môi, nhưng không nói một lời về điều vừa thấy. Chỉ ngồi phịch xuống ghế, toàn thân run rẩy.

Vy nhìn Nam, ánh mắt ngập tràn hoang mang. Cô biết, không chỉ mình cô điên loạn. Căn nhà này thật sự đang giấu một điều gì đó kinh khủng sau những bức tường mục nát kia.

Ngoài kia, gió hú rít qua khe cửa, nhưng chẳng ai còn nghĩ đó chỉ là gió nữa.


Trong bóng tối đặc quánh của ngôi nhà, tiếng khóc vẫn âm ỉ, vang vọng đâu đó. Nó như một khúc ru tội lỗi, như một lời gọi mời, chờ ai đó đến giải thoát… hoặc chôn vùi cùng nó mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×