Chiếc cửa gỗ thấp mở ra, một làn hơi lạnh phả lên như gió thoát từ đáy giếng. An rọi đèn pin vào trong: một cầu thang hẹp dẫn xuống tầng hầm. Bậc thang ẩm ướt, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống vang vọng. Mùi tanh ngai ngái xộc thẳng vào mũi, khiến cả nhóm nôn nao.
— Không thể tin được cái mùi này… — Khải đưa tay che mũi, giọng nghẹn.
— Xuống thôi. — Minh cắn răng, chiếu đèn dẫn đường.
Bốn người nối nhau đi xuống, bóng họ kéo dài trên vách tường loang lổ. Hằng run run cầm máy ảnh, ngón tay vô thức bấm máy. Tiếng “tách tách” vang trong bóng tối nghe rợn người.
Xuống đến cuối cầu thang, họ bước vào một hành lang hẹp. Hai bên tường treo đầy những tấm gương vỡ, mảnh còn nguyên, mảnh nứt toác, méo mó. Chúng phản chiếu ánh sáng đèn pin thành hàng ngàn vệt sáng lạnh lẽo.
An ngẩn người. Trong gương, anh thấy mình gầy gò, tóc rũ rượi, mắt hõm sâu. Nhưng điều khiến anh nghẹn thở là… phía sau mình trong gương có một cái bóng thứ hai. Bóng đó mặc cùng quần áo, khuôn mặt giống hệt anh, chỉ khác là khóe miệng nứt toác đến tận mang tai, nụ cười ghê rợn.
— Mày… mày thấy không? — An thì thào.
— Thấy gì? — Minh quay lại, cau mày.
Trong gương, An thấy rõ ràng bản sao kia không cử động giống anh, mà đang từ từ giơ tay lên, đặt lên vai anh. An hoảng hốt quay phắt lại. Sau lưng không có ai.
Hằng run lẩy bẩy, giơ máy ảnh lên chụp. Khi màn hình hiện hình ảnh, cô hét toáng. Trong ảnh, bốn người họ đứng giữa hành lang, nhưng mỗi người đều có thêm một “cái bóng” phía sau. Cả bốn bóng đều không có mắt, chỉ có hốc trống đen ngòm.
— Không… không đúng… — Hằng run bắn, tay buông máy ảnh rơi xuống nền.
Họ đi tiếp, bước chân vang vọng. Những tấm gương hai bên như sát lại gần, phản chiếu vô tận những hình ảnh dị dạng. Bất ngờ, Khải đứng khựng, mặt tái mét:
— Mẹ kiếp… trong gương… tao thấy tao… chết.
Cả nhóm quay lại. Trong gương trước mặt Khải, hiện rõ hình ảnh anh bị treo cổ, lưỡi thè dài, đôi mắt trợn ngược. Cái bóng trong gương từ từ đong đưa, nụ cười méo mó hiện lên trên gương mặt tái xanh.
Khải gào lên, ném thẳng đèn pin vào gương. Kính vỡ vụn, rơi lả tả. Nhưng kinh hoàng thay, trong mảnh gương vỡ dưới sàn, hình ảnh Khải treo cổ vẫn còn, tiếp tục đong đưa.
— Tao không chịu được nữa! Tao phải ra ngoài! — Khải hét, lao về phía trước hành lang.
— Khải! Đừng đi một mình! — An gọi với.
Nhưng Khải không nghe. Anh biến mất sau khúc quanh, tiếng bước chân lạch bạch vang vọng rồi tắt lịm.
Không khí đặc quánh. Minh siết chặt tay An, khàn giọng:
— Nghe tao, phải giữ bình tĩnh. Đây chỉ là trò của chúng thôi.
Nhưng chính Minh cũng vừa liếc thấy trong gương hình ảnh mình: nằm bất động trên nền, đầu vỡ nát, máu chảy thành vũng. Minh rùng mình, quay đi, cố tỏ ra không thấy.
Hằng bấu lấy tay An, mắt mở to:
— Trong gương… em thấy em bị ai đó cắt… cổ họng. Máu chảy khắp người. Nó… nó còn cười.
Giọng cô lạc đi, nước mắt trào ra. An không biết nói gì, chỉ ôm chặt lấy vai Hằng, kéo cô đi tiếp. Nhưng anh cũng biết, trong gương, cái chết của chính anh đã hiện ra: anh bị một bàn tay vô hình bóp cổ, đôi mắt trợn ngược, lưỡi thè ra, miệng há to không kêu được tiếng nào.
Hành lang kéo dài như vô tận. Cuối cùng, họ đến một căn phòng rộng. Trên tường bốn phía treo đầy gương lớn nhỏ, tất cả đều nứt rạn. Ở giữa phòng là một chiếc ghế gỗ. Trên ghế, có một cuốn sổ dày, bìa đỏ thẫm như tẩm máu.
Minh tiến đến gần, định cầm lên, thì đột nhiên tất cả gương trong phòng đồng loạt vang lên tiếng “rắc” chói tai. Từng mảnh gương bắt đầu rạn toác, hình ảnh phản chiếu méo mó. Trong mỗi gương, cả bọn không còn thấy mình, mà thấy cảnh tượng chết chóc của chính họ, lặp đi lặp lại.
— Ra khỏi đây ngay! — Hằng hét lên, tai cô như ù đi vì những tiếng cười vang lên từ khắp các mặt gương.
An lao đến, nắm tay kéo cả hai ra cửa. Nhưng cánh cửa đã biến mất. Chỉ còn tường kín mít bao quanh. Những tấm gương rung lên, như muốn vỡ tung.
Trong một tấm gương ngay trước mặt An, “bản sao” của anh từ từ tiến lại gần, đôi mắt đỏ rực, miệng nở nụ cười ghê rợn. Nó thì thầm:
“An… mày sẽ không thoát được đâu. Mày thuộc về nơi này.”
Bàn tay trong gương vươn ra, chạm vào mặt kính. Kính lạnh buốt run rẩy. Rồi… bàn tay ấy xuyên thẳng qua, chộp lấy cổ tay An.
Anh hét lên, cảm giác lạnh buốt xuyên vào da thịt. Minh và Hằng hoảng loạn kéo anh ra, nhưng lực kéo từ trong gương mạnh khủng khiếp. Gương rung bần bật, những vết nứt lan rộng.
Trong khoảnh khắc ấy, An nhớ đến lá bùa ông già đưa. Anh rút nó ra, mảnh gương mờ phản chiếu ánh sáng đèn pin còn sót lại. Ngay lập tức, bàn tay kia buông ra, rút trở lại vào trong gương. Tất cả tiếng cười im bặt.
Căn phòng chìm trong im lặng chết chóc. Chỉ còn tiếng thở dồn dập của ba người.
Minh run run, giọng khàn đặc:
— Khải… mất rồi. Còn chúng ta… nếu không ra được…
An nhìn quanh. Giữa căn phòng, cuốn sổ bìa đỏ vẫn nằm trên ghế. Dường như nó đang chờ họ chạm vào.
Anh hít sâu, bước đến, đặt tay lên cuốn sổ. Làn hơi lạnh lập tức tràn qua bàn tay. Cuốn sổ rung lên, rồi từ từ mở ra.
Những trang đầu tiên trắng toát. Nhưng ngay trước mắt họ, mực đỏ như máu bắt đầu hiện dần lên, viết thành dòng chữ run rẩy:
“Một đứa đã bỏ đi. Nó sẽ không trở lại. Ba đứa còn lại… ở lại với ta.”
Ngay khi dòng chữ hiện xong, tất cả gương trong phòng đồng loạt nổ tung. Tiếng vỡ chói tai, hàng ngàn mảnh kính bay tung tóe, cắm xuống nền như những lưỡi dao.
Cả ba người ôm đầu ngã xuống. Khi bụi kính lắng xuống, họ ngẩng lên thì căn phòng không còn gương, không còn ghế, chỉ còn bức tường trơ trọi.
Nhưng cuốn sổ bìa đỏ vẫn ở đó, trên nền nhà. Nó như đang mỉm cười.