tiếng vọng trong đêm

Chương 4: Nhật Kí Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng ngủ lớn ngập trong mùi ẩm mốc và bụi bặm. Bóng đèn duy nhất đã cháy từ lâu, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin của Minh quét qua từng góc tường, soi ra những vệt ố vàng loang lổ như máu đã khô. Cả nhóm đứng sát vào nhau, không ai dám rời khỏi vòng tròn sáng nhỏ bé ấy.

Cuốn nhật ký vẫn nằm trên tay Minh. Bìa ngoài bằng da nứt nẻ, mép giấy sờn mòn, ố vàng. Minh nuốt khan, lật lại trang vừa rồi. Những dòng chữ nguệch ngoạc loang lổ hiện lên:

“Đêm nào chúng cũng gọi tôi. Ban đầu là tiếng cười của con bé, rồi tiếng khóc của thằng nhỏ. Tôi đã khóa cửa phòng, nhưng chúng vẫn ở bên trong. Vợ tôi bảo đó chỉ là ảo giác, nhưng tôi biết… chính bà ta cũng nghe.”

Hằng nắm chặt lấy cổ tay An, ngón tay lạnh ngắt:

— Trời ơi… như thể ông ta bị điên vậy.

Minh tiếp tục đọc, giọng run run:

“Tôi đã thử bịt tai, nhưng tiếng vọng càng lớn. Tôi đã nhìn vào gương, và thấy phía sau tôi là một người đàn ông khác. Hắn có khuôn mặt giống hệt tôi, nhưng nụ cười nứt đến tận mang tai. Hắn bảo tôi phải ‘trả lại’, rằng chúng không thuộc về tôi nữa. Tôi không chịu nổi… Tôi phải làm thôi…”

Trang tiếp theo bị rách nát, như có ai đó đã cố tình xé bỏ. Nhưng vết xé không đều, và trên mép giấy vẫn còn dính những giọt nâu sẫm loang ra, thấm sang cả những trang kế tiếp. Hằng thốt lên:

— Đó… đó là máu.

Không ai phản bác. Mùi tanh ngai ngái thoang thoảng trong không khí dường như xác nhận lời cô.

Khải hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh:

— Có khi là trò hù thôi. Người ta bịa đặt rồi để lại nhật ký giả, làm cho mấy kẻ tò mò như mình sợ hãi.

An nhìn Khải, ánh mắt nặng nề:

— Nếu giả, thì sao trong giấc mơ tao thấy y hệt những thứ này?

Khải nghẹn họng, không đáp được.

Minh lật thêm vài trang nữa. Ở giữa cuốn nhật ký, nét chữ trở nên ngoằn ngoèo, đứt quãng như viết trong cơn hoảng loạn.

“Tôi đã làm. Tôi đã cắt cổ bà ấy khi bà ngủ. Máu loang ra khắp giường. Tôi đã ôm lấy con bé, nhưng nó không còn là nó nữa. Đôi mắt nó trống rỗng, miệng nó cười và thì thầm: ‘Ba cũng sẽ ở lại thôi.’ Tôi đã lấy búa… đầu nó vỡ như quả dưa…”

Cả nhóm chết lặng. Hằng nấc nghẹn, suýt nôn. Khải lùi lại, vấp phải chiếc ghế gãy, suýt ngã. Minh run tay, muốn gập cuốn nhật ký lại nhưng như bị một lực vô hình níu giữ, bàn tay không thể rời ra.

An chợt chú ý: một giọt chất lỏng màu đỏ sẫm từ mép cuốn sách nhỏ xuống tay Minh. Anh giật bắn:

— Máu! Nhìn tay mày kìa!

Quả thật, những giọt máu tươi rói đang rỉ ra từ chính cuốn nhật ký, thấm vào da Minh. Anh hét lên, hất cuốn sách ra. Nhưng cuốn sách không rơi xuống đất. Nó lơ lửng giữa không trung, các trang tự động lật nhanh, phát ra tiếng xào xạc như hàng ngàn cánh chim vỗ.

Một giọng nói khe khẽ, hòa trộn giữa tiếng đàn ông và đàn bà, vang lên từ cuốn nhật ký:

“…ở lại… với chúng ta…”

Cả nhóm hoảng loạn. Hằng ôm đầu, hét chói tai. Khải vội chụp lấy chiếc đèn pin, rọi thẳng vào cuốn sách. Ánh sáng chiếu lên, cuốn nhật ký bốc khói, rơi phịch xuống nền gỗ. Máu vẫn loang ra, tạo thành một vệt dài dẫn về phía góc phòng.

— Không thể ở đây thêm được. — Minh thở hổn hển. — Phải ra ngoài ngay.

Nhưng khi họ quay lại cửa phòng, cánh cửa đã đóng sập. Họ dùng sức kéo, nhưng cánh cửa nặng như sắt, không nhúc nhích. Trong khi đó, vệt máu trên sàn vẫn tiếp tục loang dài, bò chậm rãi như có sự sống, dẫn về phía chiếc tủ gỗ cũ kỹ kê sát tường.

— Cái tủ… có cái gì đó. — An thì thầm.

Minh và Khải cùng nhau đẩy tủ. Tiếng gỗ nghiến vào sàn rít lên chói tai. Đằng sau tủ, lộ ra một cánh cửa nhỏ. Cửa gỗ thấp, chỉ vừa đủ cho một người cúi lom khom chui qua. Tay nắm cửa dính đầy máu tươi.

— Chắc đây là lối vào tầng hầm. — Minh nuốt nước bọt.

Không ai muốn xuống, nhưng máu trên sàn vẫn chảy, như thúc giục họ phải mở cửa. An, như bị thôi miên, tiến đến nắm lấy tay cầm. Ngay khi chạm vào, một tiếng hét thất thanh vang lên trong đầu anh, khiến anh ngã quỵ.

Trong tích tắc ấy, anh thấy hình ảnh: một người đàn ông cầm dao, đôi mắt đỏ ngầu, đứng trong chính căn phòng này. Máu bắn tung tóe, tiếng trẻ con gào khóc, tiếng cười điên loạn hòa vào nhau. Rồi tất cả vụt tắt, trả lại căn phòng tối tăm hiện tại.

An thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Anh nhìn bạn bè, giọng khản đặc:

— Ở dưới đó… còn có thứ kinh khủng hơn.

Trong lúc cả nhóm đang bàn bạc, cuốn nhật ký trên sàn bất ngờ bật mở, trang giấy tự động viết thêm những dòng chữ mới bằng mực đỏ như máu:

“Một đứa đã biến mất. Nó đang ở cùng tôi dưới tầng hầm. Đêm nay, đến lượt đứa tiếp theo.”

— Cái gì vậy?! — Hằng hét lên, chỉ vào trang giấy.

Khải tái mặt. Anh nhớ lại lời ông già ở quán cơm: “Ở đó, mọi thứ đều biết bắt chước. Kể cả con người.” Một thoáng, anh cảm thấy trong nhóm có gì đó lệch lạc, như thể… có một người không còn là chính mình nữa.

Cả căn phòng im phăng phắc. Chỉ còn tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực mỗi người.

Và rồi, từ tầng dưới vọng lên tiếng “cót két”… “cót két”… như có ai đó đang thong thả bước quanh.

Minh hít một hơi, khẽ nói:

— Chúng ta phải xuống tầng hầm. Không còn cách nào khác.

— Mày điên à? — Khải gắt. — Ở đó chắc chắn có thứ gì đó!

— Vậy mày muốn kẹt ở đây suốt đêm sao? — Minh đáp trả.

An nhìn lá bùa trong tay. Mảnh gương mờ đục rung khẽ, phản chiếu khuôn mặt anh méo mó, và phía sau… lờ mờ có thêm một cái bóng đang nhoẻn cười.

Anh siết chặt bùa, rồi gật đầu.

— Đi thôi. Dù dưới đó là gì, nó cũng đang chờ bọn mình.

Ngọn đèn pin run rẩy chiếu xuống cánh cửa nhỏ phía sau tủ. Vệt máu loang dẫn đường như một lời mời. Tiếng thì thầm lại vang trong đầu An, lần này rõ ràng hơn:

“An… xuống đây… chúng ta chờ mày…”

Anh hít sâu, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa. Từng thớ gỗ lạnh buốt truyền vào da thịt. Rồi trong tiếng “két” nặng nề, cánh cửa chậm rãi mở ra, hơi lạnh và bóng tối từ tầng hầm phả lên, nuốt chửng lấy họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×