Một đội tìm kiếm tinh nhuệ được thành lập. Dẫn đầu là Triệu thanh tra, Lâm An với vai trò cố vấn, và một vài cảnh sát địa phương thông thạo địa hình. Họ di chuyển bằng xuồng cao tốc, ngược dòng Ly Giang, tiến vào khu vực được đánh dấu trên bản đồ của Phan Vũ.
Khung cảnh càng lúc càng trở nên hoang sơ và kỳ vĩ. Những ngọn núi đá vôi san sát nhau như một trận đồ bát quái, tạo ra vô số những ngõ ngách và hang động ẩn mình. Sương mù bắt đầu giăng dày hơn, khiến không gian trở nên mờ ảo, tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng nước róc rách và tiếng vọng của chính họ.
"Thung lũng Tiếng Vọng," người cảnh sát địa phương nói. "Nơi này nổi tiếng với những tiếng vọng kỳ lạ. Người già trong làng nói rằng đó là tiếng của những linh hồn bị lạc."
"Chúng ta đang tìm kiếm một cái hang cụ thể," Triệu thanh tra nói. "Nhưng ở đây có hàng trăm cái hang. Làm sao để tìm ra?"
Lâm An im lặng. Cậu đang nghĩ về Phan Vũ. Một CEO công nghệ sẽ không dựa vào may rủi hay truyền thuyết. Ông ta chắc chắn đã có một phương pháp khoa học. Cậu nhớ lại đoạn ghi âm. Tiếng vọng đó không tự nhiên.
"Chú Triệu," cậu nói. "Có thể nào 'tiếng vọng' không phải là âm thanh tự nhiên không? Có thể nó là một loại tín hiệu?"
Đúng lúc đó, một cảnh sát đi trước ra hiệu dừng lại. Gần một vách đá phủ đầy rêu, nằm khuất sau một bụi cây dại, là một vật thể kim loại màu đen, trông hoàn toàn không thuộc về nơi này.
Đó là một thiết bị đo địa chấn cầm tay, loại tối tân nhất, giờ đã bị hỏng và dính đầy bùn đất. Rõ ràng nó đã bị đánh rơi trong lúc vội vã.
"Họ đã ở đây," Triệu thanh tra khẳng định.
Lâm An quan sát vách đá phía trên thiết bị. Nó trông hoàn toàn bình thường. Nhưng khi cậu chiếu đèn pin vào một góc khuất, cậu nhận ra những vết xước rất mới trên bề mặt đá, như thể ai đó đã dùng một vật cứng để nạy nó ra.
Với sự giúp đỡ của các cảnh sát, họ đã tìm ra một phiến đá ngụy trang. Phía sau nó là một khe hở hẹp, vừa đủ một người chui vào. Một luồng không khí ẩm mốc, lạnh lẽo thổi ra từ bên trong. Họ đã tìm thấy lối vào.