Tiểu Khả Ái Của Tôi

Chương 83: Tiểu Khả Ái Của Tôi


trước sau

Người như cậu thật đáng giận, đã ích kỉ hẹp hòi lại còn muốn càng nhiều.
Tiêu Hà rời khỏi tiểu khu, trực tiếp đến văn phòng làm việc, cậu cần phải nhìn thấy Tống Dịch, phải sám hối và chuộc lỗi với anh.
Lúc Kim Linh nhìn thấy Tiêu Hà cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mấy ngày trước khi Tống Dịch gọi điện thoại cho cô thì cô cũng đã lơ mờ đoán ra được giữa họ lại xảy ra vấn đề rồi.
Chỉ là cô không nghĩ th sẽ đến muộn như vậy.
Kim Linh đưa Tiêu Hà vào văn phòng của mình, rót cho cậu cốc nước, nói, “Mời ngồi.”
Tiêu Hà nhìn cô thêm lần nữa, xác định cô có chuyện muốn nói thì mới quyết định ngồi xuống.
“Cậu tới chắc là tìm A dịch.” Kim Linh vào thẳng vấn đề.
“Anh ấy ở đâu?”
Kim Linh dựa lưng vào ghế uống một ngụm nước, “Tôi không biết, cậu ấy cũng không nói cho tôi.”
“Chị có thể liên hệ đến anh ấy không?” Tiêu Hà lại hỏi.
Kim Linh lắc đầu, “Tôi cũng không có cách nào.”
Tiêu Hà ngồi ở đó không nói lời nào, cũng nhìn không ra cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Kim Linh cũng không nóng nảy.
Từ lúc Tống Dịch và Tiêu Hà bắt đầu ở bên nhau, cô đã cảm thấy không có sự ngang hàng ở đây, bởi vì một người như Tiêu Hà, tình cảm cũng có giới hạn, cậu có thể cho anh rất nhiều nhưng chắc hẳn sẽ không biết anh thực sự muốn cái gì, huống hồ cậu lại ở trên đỉnh cao của giới điện cạnh, một vị trí cao cao tại thượng như vậy, Tống Dịch chủ động chui vào rồi thích người ta hẳn sẽ rất vất vả.
Cô đã từng nhắc nở nhưng anh vẫn khăng khăng thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tiêu Hà không nói gì, Kim Linh lúc này mới hỏi, “Cậu đến nhà cậu ấy chưa?”
Tiêu Hà ngẩng đầu nhìn cô, “Chị đã sớm biết rồi sao?”
“Tôi sao có thể không biết? Cậu ta bán căn hộ đi rồi ở hẳn một tháng trong phòng làm việc, vì phòng làm việc mới mà cậu ta trả giá khá nhiều.”
Kim Linh còn nhỡ rõ ngày đó Tống Dịch nói ra điều kiện ấy.
Cô quen Tống Dịch lâu như vậy mà đây mới là lần đầu thấy anh không hề quan tâm đến.
“Tiền bán nhà sao có thể đủ mua một căn trong trung tâm thành phố S?”
Tiêu Hà nhìn chằm chăm cô hỏi, “Chị ra bao nhiêu?”
Kim Linh lấy một phần hợp đồng trong ngăn kéo ra đặt trước mặt Tiêu Hà.
Tiêu Hà đưa tay cầm lấy, sau khi đọc xong cả tay cậu đều run lên.
Phòng làm việc bên kia của Tống Dịch đã quyết định nhượng lại toàn bộ cổ phần của mình cho Kim Linh.
Cảm xúc của cậu Kim linh đều nhìn thấu, chỉ âm thầm thở dài một hơi.
“Tôi có hỏi cậu ấy, hỏi rằng cậu quan trọng đến vậy sao, cậu ta không hề do dự trả lời có.”
Kim Linh nhớ lại cái ngày bão tuyết rồi Tống Dịch sinh bệnh có nói qua với mình, cô cảm thấy Tống Dịch quá ngốc, cô đã sớm nói anh sẽ bị thiệt thòi vì cuộc tình này mà thôi, nhưng từ khi bắt đầu, Tống Dịch đã hạ quyết tâm, ai cũng không thể dao động được anh, anh thật sự muốn ở bên Tiêu Hà, cũng không lo lắng chuyện mình sinh bệnh vì cãi nhau với Tiêu Hà.
Rồi cái ngày mà cậu đưa Tiêu Hà tới gặp cô, nói mình sẽ nhượng toàn bộ cổ phần cho cô, chỉ cần cô có thể mở phòng làm việc mới bằng số tiền còn dư, Kim Linh liền cảm thấy Tống Dịch thật sự điên thật rồi.
“Tôi sau đó có nói với cậu ta, cậu thật sự nghĩ kĩ rồi? Một bước này đi sai thì cậu sẽ không thể quay đầu lại nữa, lúc ấy chỉ còn có thể vạn kiếp bất phục.”


Một ngày đó, Kim Linh cảm thấy mình thực sự chưa hiểu rõ con người thực của Tống Dịch.
Không rõ vì sao anh lại vì một người mình mới quen chưa đầy một năm để mạo hiểm như vậy.
Kim Linh thở dài, cô hỏi ư, “Cậu biết cậu ta nói gì không?”
Hốc mắt Tiêu Hà đỏ lên, sự hiểu rõ của cậu đối với Tống Dịch vẫn quá ít ỏi, cậu luôn nghĩ rằng cùng Tống Dịch ở bên nhau chính là thích anh, yêu anh, nhưng bây giờ, cậu biết những cái đó chưa phải là yêu.
“Cậu ta nói cậu ta cam nguyện vì cậu, vạn kiếp bất phục.”
Ngày đó khi Tống Dịch nói với cô, trên mặt còn mang theo nét cười, tựa hồ anh không hề có chút sợ hãi gì về quyết định của mình có là sai lầm hay không.
Nháy mắt Tiêu Hà nghe thấy câu này, nước mắt liền rơi xuống, những lời này đối với cậu chính một bàn tay vang dội nhất, đem mọi kết luận việc cậu yêu anh đạp đổ hoàn toàn.
Kim Linh nhìn một cậu thanh niên mới 23 tuổi rơi lệ, lắc đầu.
Tuổi tác Tiêu Hà còn nhỏ, đặc thù công việc như vậy, trải đời không nhiều, mặc kệ xử thế như nào cũng đều là đối đãi theo cảm tình, không có vẻ gì là thành thục.
Nhưng Tống Dịch lại thích một người như vậy, chú định rằng cuộc tình của anh sẽ rất vất vả, phải trả giá vô cùng lớn.
Nhưng ocn đường này do chính họ chọn, huống hồ đã đi đến nước này cô cũng chỉ có thể ngóng trông họ trở nên tốt hơn.
Tuy rằng không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì nhưng cô vẫn muốn cho Tiêu Hà biết, Tống Dịch đã trả giá hết thảy vì cậu.
“Tiêu Hà, cậu ấy thực sự yêu cậu không ôm bất luận một mục đích nào, yêu cậu một cách chân thật và thuần túy.”
“Cho nên tôi hy vọng cậu đừng cô phụ cậu ấy mà hãy từ đó trở nên thành thục, khôn khéo, đừng làm cậu ấy ngã xuống như một tên ngốc.”
Tiêu Hà che khuất đôi mắt, không muốn để ai nhìn thấy sự chật vật của mình.

Nhưng cậu vẫn không thể khống chế nổi cảm xúc sắp dâng trào lên trong thân thể.
Tống Dịch vẫn luôn nói với người khác rằng, cậu chính là Tiêu Hà giỏi nhất, tốt nhất trên thế giới.
Nhưng ai cũng biết, người tốt nhất trên thế giới này rõ ràng chính là Tống Dịch anh.
Tiêu Hà thật sự không có cách nào ổn định cảm xúc của mình, Tống Dịch đã làm quá nhiều điều ở những nơi mà cậu không nhìn thấy, vì đoạn cảm tình này anh cũng đã trả giá quá nhiều, tình nguyện đi đến cuối cùng cũng chẳng sợ mình sẽ thành hai bàn tay trắng, anh một chút đều không để ý, càng không mở miệng đòi hỏi một điều gì từ cậu.
Tiêu Hà biết Tống Dịch có kiêu ngạo của bản thân, nhưng cậu lại không biết Tống Dịch nguyện đem hết thảy để buộc chặt đoạn tình cảm này.
Cậu dùng tay xoa xoa đôi mắt, gạt bỏ những giọt lệ còn vương, cúi đầu hít sâu, lại ngẩng đầu lên nhìn Kim Linh.
“Tôi ra gấp đôi số tiền mua cổ phần, còn lại chị đưa cho anh ấy.” Đây có lẽ là điều duy nhất bây giờ cậu có thể làm gì Tống Dịch.
Kim Linh lắc đầu, “Mặc kệ tôi dùng biện pháp gì thì cũng đều cần ký tên.”
Cô quay lại bàn làm việc ngồi xuống, cúi người lấy chìa khóa mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một phần hợp đồng đi đến trước mặt Tiêu Hà.
“Từ lúc bắt đầu tôi đã không muốn lấy đi thứ của cậu ấy, một phần hợp đồng này còn có của gia đình tôi, nhà tôi còn có trẻ em, dùng một lần lấy ra nhiều tiền như vậy tôi phải bàn bạc với người nhà, phòng làm việc ở thành phố S của Tống Dịch hiện tại mang tên cậu ấy, nếu tôi lấy thân phận một người bạn để giúp cậu ấy lại còn lấy nhiều tiền như vậy, chồng và người trong nhà tôi sẽ có dị nghị.”
Kim Linh giải thích một chút rồi lấy bản hợp đồng đã ký tên, tiếp theo lại mở ra một hợp đồng mới.
“Tôi cũng không giải thích nhiều như vậy với cậu ấy, cậu ấy không muốn thiếu một phân tình nghĩa nào với chúng tôi, không muốn làm tôi khó xử, tôi đều biết hết. Cho nên tôi cái gì cũng chưa nói, liền dựa theo điều kiện để ký hợp đồng với cậu ấy mà thôi. Nhưng tôi quen cậu ấy nhiều năm như vậy, từ khi đi học cậu ấy đã quan tâm tôi rất nhiều, phòng làm việc vừa khởi sắc cũng do cậu ấy chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nói không thể để một cô gái như tôi đi chịu khổ, hợp đồng trước nay đều do cậu ấy đi, xã giao cũng chưa bao giờ để tôi uống rượu, cậu ấy thật sự là một người vô cùng vô cùng tốt, cho nên nếu tôi có thể giúp, tôi đều sẽ giúp.”
Kim Linh đẩy hợp đồng đến trước mặt Tiêu Hà, hai phần hợp đồng này về cơ bản là giống nhau, chỉ là tên từ Tống Dịch biến thành Tiêu Hà.
Tiêu Hà dùng ánh mắt dò hỏi cô có ý gì.
Kim Linh đứng lên đi lấy bút, “Tôi không lường trước việc hai người sẽ cãi nhau đến mức này, tôi chỉ nghĩ chuyện này cậu sớm hay muộn cũng sẽ biết, khẳng định sẽ tìm đến tôi, nếu A Dịch nguyện ý toàn bộ cho cậu, đánh cuộc một lần này, như vậy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, cũng đánh cược với cậu ấy luôn. Cho nên từ sớm tôi đã chuẩn bị hợp đồng, bất luận khi nào cậu đến tìm tôi, tôi đều chuyển hợp đồng với giá gốc cho cậu.”

Tiêu Hà nhìn cô đưa bút qua, một lúc lâu không biết nói gì, cậu vươn tay phải nhận bút, rồi lại dừng ở không trung.
Ống tay áo vì vươn tay nên lộ ra phần cổ tay bị quấn băng vải, cậu chần chừ một hồi vẫn nhận lấy bút.
Kim Linh thấy cậu nhận bút mà tay còn run rẩy liền hỏi, “Tay cậu?”
Tiêu Hà đặt bút lên bàn, đổi tay trái mở nắp bút, “Không có việc gì, cảm ơn chị.”
Kim Linh lắc đầu, “Không sao, mấy thứ này xác thật dụ hoặc rất lớn, chúng tôi làm diễn viên phối âm, trừ mấy năm nay tương đối nhiệt ở ngoài thị trường ACG, kiếm được cũng không nhiều lắm, nhưng không đến mức khiến tôi vứt bỏ sơ tâm, quên những gì A Dịch đã giúp đỡ tôi.”
Tiêu Hà mở nắp, dùng tay phải chậm rãi nắm lấy bút, tạm dừng hơn 10 giây ở chỗ trống ký tên.
Hơn nữa tay cầm bút vẫn luôn đang run rẩy, Kim Linh thấy trạng thái của cậu không đúng lắm, cho rằng cậu nghi ngờ hợp đồng có vấn đề, “Tiền có thể đưa sau cũng không sau, hơn nữa hai phần hợp đồng trừ việc hai cái tên không giống nhau thì điều lệ khác đều giống nhau, cậu ký xong, tôi sẽ mang đi công chứng.”
Cô không lo lắng Tiêu Hà không lấy tiền ra, bên phía điện kĩ có thể không so được với bên phối âm bọn họ, nhưng cô biết Tiêu Hà trước đó không lâu đã làm mấy đại ngôn có thể mở mấy phòng làm việc như bọn họ.
Tiêu Hà miễn cưỡng cười, “Chị lo lắng rồi, ký xong tôi sẽ đưa tiền cho chị.”
Nhưng cậu vẫn chậm chạp không thể xuống bút.
Nguyên nhân là ở cậu, chính là cánh tay này, giờ ngay cả việc ký tên thôi cũng khó khăn, chỉ dựa vào ngón tay hoàn toàn không thể động.
Kim Linh lúc này đã nhận ra tay cậu có vấn đề, “Tay cậu rốt cuộc làm sao vậy? Nếu cậu hiện tại không thể viết, vậy trước hết không cần ký đâu, chữ viết trên hợp đồng cần phải rõ ràng, cậu không cần miễn cưỡng.”
Tiêu Hà lắc đầu, đây là tự cậu muốn ký, tuy rằng cậu đáp ứng Hạng Lập, nhưng hiện tại cậu cũng không rảnh lo nhiều như vậy, bởi vì trước mắt cậu, đây là việc duy nhất có thể làm vì Tống Dịch.
Cậu nhíu mày, cắn chặt hàm răng, vẫn quyết cầm bút, vừa viết xuống từng nét, vừa cố gắng để tay không run rẩy.
Kim Linh nhìn sắc mặt cậu thay đổi, rõ ràng mới cuối tháng 5 thôi mà trên đầu cậu đã chảy không ít mồ hôi.

Tiêu Hà rốt cuộc viết xong tên của mình, run rẩy đặt bút ở một bên, dùng tay trái nhẹ nhàng nâng tay mình, muốn giảm bớt một chút đau đớn.
“Tôi mang cậu đi bệnh viện.” Nhìn sắc mặt Tiêu Hà càng ngày càng không ổn, cô lấy hợp đồng khóa vào trong ngăn kéo rồi đỡ Tiêu Hà đi ra ngoài.
Tới bệnh viện Kim Linh giúp cậu làm xong thủ tục thì đã bị hộ sĩ trách mắng một trận, lúc này cô mới biết cánh tay này của cậu vừa làm giải phẫu, hơn nữa không lâu trước đó miệng vết thương bị vỡ một lần, lần này bởi vì cổ tay dùng sức dẫn tới việc miệng vết thương lại có dấu hiệu nứt toạc.
Bệnh viện dựa trên những điều đó liền chuẩn bị cho Tiêu Hà nằm viện, hơn nữa còn nhanh chóng truyền dịch cho cậu.
Kim Linh bị hộ sĩ trách mắng nửa ngày, cô rốt cuộc bắt đầu cảm thấy Tiêu Hà cũng là kẻ điên.
Hai người kia đều không hơn không kém nhau là mấy.
“A Dịch không biết đúng không?” Kim Linh hỏi.
Tiêu Hà dựa giường bệnh gật đầu.
Kim Linh sau khi biết đáp án không ngừng lắc đầu, “Cậu cũng điên rồi, hôm nay tôi không nên đưa bản hợp đồng kia lấy ra cho cậu ký, cái tay này nếu phế đi thì phải làm sao? Cậu nghĩ tới chưa?”
“Đây là điều duy nhất tôi có thể làm vì anh ấy.” Cậu biết tay mình một hai năm cũng không tốt lên được, nhưng hôm nay cậu vẫn muốn làm tốt chuyện này.
Kim Linh không còn lời nào để nói, Tống Dịch và Tiêu Hà đều là hai kẻ ngốc, một người nguyện ý đánh bạc toàn bộ của bản thân, một người nguyện ý trả giá bằng một cánh tay.
“Tôi sẽ liên lạc với cậu ấy.” Kim Linh cảm thấy mình chỉ có thể giúp Tiêu Hà làm chuyện này.
“Cảm ơn chị.” Tiêu Hà chân thành cảm ơn cô.
“Cậu ở đây phải nằm viện ít nhất một ngày, có cần báo với bạn bè cậu không?” Kim Linh còn có công việc khác, không thể ở mãi bệnh viện chăm sóc cậu được.
Tiêu Hà gật đầu, “Phiền chị giúp tôi lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Chu Nghiêm.”


Kim Linh gọi cho Chu Nghiêm, anh ta lúc này cũng đang tìm cậu.
“Chú đâu rồi? Hạng Lập nói chú xuất viện, giờ đã chạy đi đâu hả?”
“Em ở bệnh viện.” Tiêu Hà trả lời.
“Chú mà ở bệnh viện hả, buổi sáng anh đến không phải chú đã sớm chạy rồi sao.”
“Ở bệnh viện trung tâm thành phố H, chuẩn bị chuyển viện cho em đi.” Tiêu Hà vẫn nói rất bình tĩnh.
Chu Nghiêm ở bên kia nháy mắt dậm chân, “Chú muốn chết rồi chứ gì? Suốt ngày không có việc gì làm liền lăn lộn khắp nơi, Hạng Lập thật sự sẽ chém đứt tay chú đấy! Mẹ nó bị điên rồi hả? Thật sự muốn tàn phế à?”
Tiêu Hà khẽ nhíu mày, “Vấn đề không lớn, sẽ không phế, anh bảo anh ta thông tri với bên bệnh viện này, sau đó tìm người tới đón em, đưa em về, còn nữa, bảo bên phát sóng thông báo đi, trang Weibo cũng phát tin luôn, bảo là em sắp chết rồi.”
Chu Nghiêm hoài nghi não của cậu thật sự hỏng rồi, “Mẹ nhà chú, tự đi mà làm, thiếu một cái tay thôi thì chết bằng răng, hù dọa ai……”
Nhưng rồi rất nhanh anh ta liền biết Tiêu Hà muốn làm gì, lại sửa miệng, “Anh bây giờ ngay lập tức đi đón chú, chú bảo với người chăm sóc chú vất vả một chút, chờ thêm mấy tiếng nữa thôi.”
Nói xong liền cúp điện thoại, Kim Linh giúp cậu đặt điện thoại lên tủ, vẫn lắc lắc đầu.
“Cậu sẽ hù chết cậu ấy đấy.”
Tiêu Hà nhìn trần nhà, “Tôi tìm không được anh ấy, cũng liên lạc không được, chỉ có thể dùng phương pháp ti tiện này mà thôi.”
Tống Dịch tuy rằng cự tuyệt liên lạc với họ, nhưng anh cũng không hoàn toàn ngăn cách với mọi người, cậu tin rằng anh chắc chắn sẽ nhìn thấy tin tức gì đó trên mạng, tuy rằng phương pháp này đúng là quá ti tiện, nhưng đây lại là phương pháp duy nhất có thể tìm được Tống Dịch.
Kim Linh cũng biết chuyện này giờ cũng chỉ có thể như vậy nên cho cậu nghỉ ngơi, còn mình thì thử liên lạc với Tống Dịch xem sao.
Thế nhưng vẫn không thể liên lạc được, mười phút sau cô mở Weibo xem, tin tức Tiêu Hà làm phẫu thuật đã lên hot search.
Đầu tiên là bên phát sóng luôn là nơi đầu tiên bị fan truy vấn lúc này không thể không tuôn ra nguyên nhân Tiêu Hà không phát sóng trực tiếp —— Tay của cậu ấy hơn nửa tháng trước đã làm giải phẫu, mấy ngày trước lại xuất hiện dấu hiệu miệng vết thương vỡ ra, mà hiện tại người còn đang ở bệnh viện, đến nay còn đang tiếp nhận trị liệu.
Phía dưới còn đính kèm hình ảnh, chính là cánh tay quấn băng vải nhiễm hồng, và cả hình ảnh cậu nằm ở trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt.
Phía dưới phần bình luận ngắn ngủn mười phút đã có gần hai mươi vạn bình luận của fan.
Có người đau có người không tin.
Ngay sau đó SG official weibo cũng phát thanh minh, chứng minh lời của bên phát sóng là thật.
Tiêu Hà giờ phút này xác thật còn ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu.
Lúc này các fan đều bắt đầu luống cuống, sôi nổi quan tâm thương thế hiện tại của cậu.
—— rốt cuộc thế nào vậy? Sao sau khi giải phẫu miệng vết thương của ảnh lại vỡ ra?
—— oa hu hu hu! SG các người rốt cuộc đang làm gì vậy, nhân viên ngoài biên chế nên không chịu coi trọng sao?
—— giảng đạo lý, ai làm xong giải phẫu đều phải nằm viện một tháng, thế nào miệng vết thương lại vỡ ra? Về sau cậu ấy không còn là quán quân thế giới nữa thì SG các người sẽ đối xử với cậu ấy thế nào đây?
Không thể nghi ngờ SG lúc này đang ngồi ở căn cứ nhưng nồi từ bầu trời lại úp xuống, các fan không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người SG, SG đúng là nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng đội cái nồi, hơn nữa bọn Happy cũng mới thi đấu trở về không lâu, vừa xem Weibo mới biết được chuyện này.
Chu Nghiêm đến bệnh viện trung tâm thành phố H là lúc tối trời, bệnh viện bên này nhận được điện thoại của Hạng Lập thì đã chuẩn bị, lúc Chu Nghiêm đến liền giúp Tiêu Hà làm xong thủ tục.
Chu Nghiêm sau khi cảm ơn Kim Linh thì mới đưa Tiêu Hà về.
“May là vấn đề không lớn, bằng không Hạng Lập thật sự sắp điên rồi.” Chu Nghiêm quở trách.
Tiêu Hà nhắm mắt lại mặc cho anh ta kêu lên kêu xuống, nửa đêm trở lại bệnh viện thành phố S, Hạng Lập đã sớm ở cửa chờ liền, mặt đen thùi lùi dẫn người đi kiểm tra, sau khi xác định không có việc gì thì mới đưa cậu trở về phòng bệnh, không hề nói một lời thừa thãi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!