Tống Dịch từ cái ngày bỏ nhà ra đi tới giờ, trước tiên anh đi mua một bộ quần áo nam, tìm một phòng khách sạn để ở, kết quả lại một đêm không thể ngủ, anh cảm thấy mình không thể cứ mãi ở đây được, có Tiêu Hà ở thành thị, mặc kệ ở đâu thì cũng đều làm tâm trạng anh rối loạn.
Vì thế ngày hôm sau anh liền đem mọi việc giải quyết một phen, liền tìm một đoàn lữ hành bắt đầu xuất phát, đi theo một đám lão ông lão bà đi Tam Á.
Bởi vì toàn bộ người trong đoàn chỉ có một mình anh là trẻ tuổi, vì thế nhóm các ông các bà vô cùng quan tâm đến anh.
“Tiểu Dịch này, nghe ta nói, loại chuyện cãi nhau này đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà, người cháu yêu tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cháu cứ để nó suy nghĩ, nó sẽ hiểu thôi, vậy là đã đủ rồi.” Bà lão ngồi bên cạnh anh dọc đường đi đại khái đã hiểu được câu chuyện.
“Đúng vậy đó, ông nhà ta tính tình cũng rất ngạo mạn, có đôi khi không thể nói rõ ràng với lão được, cháu đó, đến đây rồi thì cứ thỏa mái với chúng ta, người yêu cháu sẽ nghĩ thông suốt thôi, như ông nhà ta vậy đó, hiểu được nên mới cố ý đi theo ta để bồi tội đấy.” Bà Lý cũng nói.
Tống Dịch cảm thấy các lão nhân thật là đáng yêu, anh tuy rằng rất khổ sở, nhưng chuyện này, anh cảm thấy lập trường của mình không hề sai, sai là ở thời điểm bắt đầu anh đã không tìm cơ hội để thuyết phục Tiêu Hà mà thôi.
Anh thật sự hy vọng Tiêu Hà có thể trở nên thành thục một chút, anh có chút mệt mỏi, liên tục làm việc khiến anh không được nghỉ ngơi, bí mật bị đánh vỡ lại không có cơ hội để nói chuyện, tuy rằng biết tính tình của cậu chính là như thế, nhưng ngày đó anh thực sự không có sức lực để biện giải hay khiến cậu hạ hỏa.
Anh mấy ngày nay ở Tam Á lăn lộn khá là vui vẻ, hơn nữa đây cũng không phải là mùa du lịch, ở chung cùng các cụ ông cụ bà cũng rất vui, tuy rằng mỗi ngày đều sẽ có người gọi điện thoại đến cho anh, nhưng anh đều không muốn nhận lấy, bất luận là Tiêu Hà hay là những người khác.
Chuyến đi kết thúc, các ông các bà cuối cùng cũng trở về, Tống Dịch còn chưa muốn đi, vì vậy liên lạc với bên du lịch, chỉ có mình anh là ở lại.
Lúc đưa mọi người lên xe, các ông bà rõ ràng là lưu luyến không rời.
“Tiểu Dịch, đây là ốc biển mà ta tự nhặt được, tuy rằng nơi này có rất nhiều, nhưng mà ta vẫn muốn tặng cho cháu, có đôi khi a, vừa muốn bắt lấy lại vừa muốn buông, nếu là muốn buông, như vậy phải hạ quyết tâm, khiến bản thân vui vẻ một chút, khi nào phải trở về, khi nào phải cầm lấy nó, như vậy cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cùng chuyến đi này với cháu ta rất vui, chúc chuyến đi tiếp theo của cháu sẽ càng vui vẻ hơn nữa.” Bà Đường nhét một con ốc biển vào tay anh rồi nói lời từ biệt.
Tống Dịch xác thật là một người tốt, nhưng lúc anh ở đây rõ ràng còn chưa tận hứng, giống như là đang lo lắng cái gì đó vậy, thường xuyên xem di động, tuy rằng biết anh có tâm sự, nhưng bà Đường vẫn hy vọng anh có thể vui vẻ một chút.
Tống Dịch cáo biệt đoàn người, sau đó tắt điện thoại của mình hoàn toàn, bản thân ở đây mấy ngày, mọi phiền nhiễu biến mất sẽ giúp anh suy nghĩ cẩn thận hơn.
Tiêu Hà tuổi còn nhỏ, làm việc cũng cảm xúc hóa, tính tình lại rất táo bạo, đối mặt với việc mà cậu không thích thì sẽ phát giận kỳ thật cũng không có gì đáng trách, tĩnh tâm rồi anh mới cảm thấy bản thân mình có thể hiểu được.
Thật ra anh hiểu rõ Tiêu Hà nhất định sẽ như vậy, hiểu rõ hơn bất kỳ ai, là bởi vì từ trước đến nay cậu thiếu thốn quá nhiều thứ, trừ điện tử cạnh kỹ và những thành tích cậu đạt được ra, cậu cái gì cũng không có.
Mà anh lại là duy nhất của cậu.
Nếu phải lựa chọn giữa nữ trang và Tiêu Hà thì anh vẫn sẽ lựa chọn cậu mà thôi.
Nếu đáp án vẫn luôn cố định như vậy, cũng biết rõ yêu kiểu đàn ông như Tiêu Hà có lẽ chỉ có thể như thế, vậy anh còn muốn tức giận cái gì nữa?
Chạng vạng, Tống Dịch ngồi ở bờ biển quán ăn nhìn vùng trời biển rộng mênh mông, gió biển đưa tới hương vị tanh mặn, anh uống một ngụm nước dừa, cười bản thân mình không nên hờn dỗi cậu lâu như vậy.
Lấy ra chiếc di động mấy ngày không mở, vừa khởi động máy WeChat đã biểu hiện 99+ tin nhắn.
Nhiều nhất vẫn là Kim Linh gửi tin cho anh.
Đợi đến khi anh đọc được tin, cả người cứng đờ đứng dậy, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Hà, thế nhưng lại không có ai bắt máy.
Anh lập tức đặt một vé máy bay rồi thu dọn đồ chạy ra sân bay nhanh nhất có thể.
Trên đường đến sân bay, anh đọc được tin tức về việc Tiêu Hà giải phẫu tay.
Hoá ra thời điểm mà anh đang công tác xuyên ngày xuyên đêm ấy, Tiêu Hà đã vô thanh vô tức bắt tay vào việc giải phẫu, video ngày đó khí sắc của cậu không tốt hoá ra là bởi vì làm giải phẫu, lại còn kiên trì đi gặp mình, rốt cuộc lại là do anh sốt ruột sợ cậu phát hiện nên không để tâm đến trạng thái lúc đó của cậu.
Ngày đó bọn họ gặp nhau hẳn là lúc Tiêu Hà vừa giải phẫu xong và xuất viện không lâu, thế nhưng cậu lại phát giận như vậy, cho nên mới dẫn tới miệng vết thương nứt vỡ.
Thế mà ngày đó anh lại hoàn toàn không biết, hơn nữa lại còn nói nhiều điều với cậu như vậy không nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Dọc theo đường đi anh đau lòng, khó chịu cùng cực, cũng gọi cho Tiêu Hà mấy cuộc điện thoại, thế nhưng vẫn không có người tiếp, đến cuối cùng lúc sắp lên máy bay, điện thoại mới được người nhận lấy.
Thế nhưng không phải Tiêu Hà, mà là giọng của một bác gái.
Giọng bác gái rất nhỏ, “Anh là người yêu của cậu Tiêu đúng không? Cậu Tiêu đang ngủ, mấy ngày nay miệng vết thương của cậu ấy đau nên nghỉ ngơi không được tốt, cơ bản là chưa nghỉ được chút nào.”
Tống Dịch nghe được bác gái nói như vậy lại càng thêm lo lắng, thời điểm Tiêu Hà cần anh nhất, anh lại không ở bên người, ngược lại cãi nhau một trận với cậu, thanh âm của anh run rẩy hỏi, “Cậu ấy có khỏe không? Có nghiêm trọng không?”
Bác gái nhỏ giọng đáp, “Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng bác sĩ Hạng cũng chưa cho cậu Tiêu sắc mặt tốt đâu, giờ anh rất bận sao? Có thể trở về gặp cậu ấy hay không? Cậu ấy hình như vẫn luôn đợi anh đấy.”
Nghe một câu, anh rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt, “Tôi rất nhanh sẽ trở về thôi, trước khi tôi về phiền bác chăm sóc cậu ấy.”
Ở trên máy bay, cả người Tống Dịch đều cảm thấy không ổn, vừa đau lòng lại áy náy, nếu anh sớm mấy ngày tiếp điện thoại thì cũng không đến mức thành ra như vậy.
Xuống máy bay xong anh liền đến thẳng bệnh viện, giờ là hơn hai giờ, lúc đến bệnh viên đã là hơn ba giờ sáng.
Đứng trước phòng bệnh Tiêu Hà anh lại cảm thấy lui bước, anh đột nhiên sợ hãi đối mặt với Tiêu Hà ở trong.
Anh đang tự trách mình sao?
Tự trách mình rằng khi cậu cần anh nhất thì anh lại không ở bên cạnh cậu, tự trách mình không để lại chút tin tức mà bặt vô âm tín, tự trách mình rõ ràng thấy được điện thoại lại có mắt không tròng không nhận lấy.
Tay anh đặt trên then cửa không dám chuyển động, nhưng anh lại muốn nhìn thấy Tiêu Hà, muốn biết cậu rốt cuộc có ổn không.
“Cậu ta còn chưa tỉnh, vào đi.” Hạng Lập từ xa đã nhìn thấy Tống Dịch đứng ở cửa, chậm chạp không đi vào, âm thầm thở dài một hơi.
Hai người kia, đều là tên ngốc.
Tống Dịch quay đầu lại nhìn lướt qua Hạng Lập, Hạng Lập gật đầu với anh, ý bảo anh hãy đi vào.
Tống Dịch lúc này mới chuyển động tay, bước vào phòng bệnh.
Bác gái đang ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, nhìn thấy anh tiến vào thì liền đứng dậy chào hỏi.
Tống Dịch bảo bác gái trở về nghỉ ngơi, mấy ngày nay đã vất vả cho bà rồi.
Bác gái cũng không thoái thác, liền ra trước.
Tống Dịch ngồi ở trước giường bệnh Tiêu Hà, nhìn cậu cho dù trong lúc ngủ mơ cũng khẽ nhíu mày mặt.
Cậu gầy đi một chút, khí sắc cũng kém đi, Tống Dịch đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt cậu, lại sợ sẽ đánh thức cậu dậy, chỉ nhẹ nhàng chạm, sau đó liền thu tay.
Nhìn qua tay phải đặt bên ngoài của cậu, anh chậm rãi xốc ống tay áo của cậu lên liền thấy cánh tay quấn vòng băng vải dày.
Đôi mắt bất tri bất giác đỏ quạnh.
Sự áy náy nhiều đến mức khiến anh không biết phải bù đắp ra sao, đối với Tiêu Hà, cánh tay phải với cậu vô cùng quý giá, hiện tại lại phải lặp đi lặp lại thương tổn như vậy.
Anh thậm chí không dám đụng vào tay Tiêu Hà, chỉ lẳng lặng ở bên người cậu ngồi, nhìn cậu, càng nhìn càng lo lắng, càng nhìn càng khổ sở.
Không biết qua bao lâu, trời cũng mau sáng, Tống Dịch dọc theo đường đi mệt nhọc nên chống đỡ không được đã ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi anh tỉnh lại, Tiêu Hà đang ở đó nhìn anh.
Anh mắt hai người như quyện vào nhau, đôi mắt Tống Dịch bắt đầu rơi lệ.
“A Hà……”
“Em xin lỗi.”
Thanh âm của hai người đồng thời vang lên, Tống Dịch gọi cậu một tiếng, Tiêu Hà đã cất tiếng xin lỗi với anh.
Tống Dịch chảy nước mắt nhẹ nhàng lắc đầu.
Cơn tức nho nhỏ còn lại trong lồng ngực sau khi nghe được tin tức cậu phải giải phẫu đã biến mất không còn dấu vết rồi.
“Em về sau sẽ không ngăn anh mặc nữ trang nữa.” Tiêu Hà nhẹ giọng nói với anh, cố gắng giữ cho giọng nói của mình nhẹ nhàng nhất có thể.
Tống Dịch lắc đầu, “Anh không mặc, anh về sau cũng không mặc nữa đâu.”
Tay trái Tiêu Hà còn đang truyền dịch, “Anh đừng khóc, em không có tay giúp anh lau nước mắt, cũng không thể ôm anh được.”
Tống Dịch nghe xong liền vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt, dùng sức hít hít mũi, “Anh không khóc, chờ em khỏe lại đến ôm anh, trước đó thì cứ để anh ôm em đi.”
Tiêu Hà nhìn hai hốc mắt đỏ chót của anh, “Anh nói đúng, anh không phải thứ đồ gì phụ thuộc em, cũng không phải vật phẩm tư hữu của riêng em, em không thể dùng tình yêu để trói buộc anh, khiến anh từ bỏ đi chính bản thân mình. Nhưng A Dịch à, con người của em không quá thông minh, cũng không hiểu mấy chuyện tình cảm, suy nghĩ cũng rất đơn giản, thậm chí ích kỷ bá đạo, còn rất là nóng vội, cho nên anh có thể đối xử tồi với em một chút, khiến em không đến mức tổn thương anh như vậy.”
Trải qua quá nhiều chuyện, vì vậy cũng sẽ biết được ý nghĩa của bản chất nó là gì mà thôi.
Tống Dịch bởi vì yêu cậu mà làm những chuyện cậu không biết, cậu vì sao lại không thể vì Tống Dịch mà làm chút gì, mở rộng “Điểm mấu chốt” của bản thân cơ chứ?
Nếu Tống Dịch thích nữ trang, vậy cậu cứ thử tiếp nhận xem sao, “Em sẽ không phản đối việc anh mặc nữ trang, nhưng anh phải đáp ứng em, đừng mặc đi ra ngoài cho người khác xem, em thật sự rất ích kỷ rất bá đạo, không muốn trả giá nhưng lại muốn càng nhiều. Đặc biệt là anh, em luôn tham lam muốn toàn bộ, một chút cũng muốn, em cũng không muốn phân cho người khác, anh chính là người đáng yêu nhất của Tiêu Hà em, em không muốn anh bị ai khác mơ tưởng.”
Tống Dịch khóc đến rối tinh rối mù, liều mạng lắc đầu lại gật đầu, một câu cũng nói không nên lời.
Tiêu Hà đã như vậy với anh, sao anh có thể đối xử tồi với cậu được?
Anh không thể, anh chỉ có thể yêu cậu nhiều hơn một chút, nhiều hơn nữa, cho đến khi cậu có được mọi thứ, khiến cậu không còn cảm giác khuyết thiếu tình cảm nữa.
Lúc này có y tá tới kiểm tra phòng, vừa lúc nhìn thấy bình truyền của Tiêu Hà sắp hết, nhìn lướt ra đơn thuốc thấy không còn loại thuốc nào khác đành thay bình cho cậu.
“Không cần quá kích động, cứ để y tá thay bình cho cậu ấy.” Y tá nhịn không được nhắc nhở một câu.
Tống Dịch vừa lau nước mắt vừa nói xin lỗi.
Anh như vậy y tá ngược lại cảm thấy mình hình như làm cái gì sai rồi chăng, “Anh không cần như vậy, tôi chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi.”
Sau đó đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Tiêu Hà, Tiêu Hà ý bảo cô không có việc gì, cô lúc này mới đi ra ngoài.
Tiêu Hà đổi bình, cậu nghiêng mình lau nước mắt cho Tống Dịch, “Thật sự không sao, đừng khóc, em sẽ khó chịu đấy.”
Tống Dịch cố gắng ức chế cảm xúc, muốn nỗ lực hơn, vất vả lắm mới khống chế được, lại nhìn thấy Tiêu Hà lấy một chiếc hộp dưới gối đưa lên cho anh, ý bảo anh mở ra xem.
Tống Dịch nhìn đóng gói của hộp thì mơ hồ đoán được là thứ gì, chờ đến khi anh mở ra liền thấy một chiếc nhẫn ưu nhã đơn giản nằm trong đó, mặt nhẫn không hề có chút trang trí thừa thãi nào, mặt trên đơn giản có khắc một loạt chữ cái cùng con số.
Là tên anh và tên Tiêu Hà còn có ngày sinh nhật của anh.
“A Dịch, anh có cho phép em kết hôn với anh không?” Tiêu Hà tự nhận là mình không xứng với Tống Dịch, nhưng Tống Dịch sẽ trở thành quãng đời còn lại sau này của cậu, cậu chỉ có thể mặt dày hỏi anh, anh có nguyện ý đến với cậu hay không.
Tống Dịch vừa mới ngừng rơi nước mắt, nước mắt lại từ trong hốc mắt khẽ lăn xuống.
Anh dùng sức gật gật đầu, lau nước mắt cười nói với cậu.
“Đương nhiên, anh chính là tuyệt thế tiểu khả ái của em mà.”
CHÍNH VĂN HOÀN!!!
Red: Vẫn còn, chưa hết đâu he