tiểu thư bé bỏng

Chương 1: BÓNG ĐEN VÀ MỤC TIÊU CỦA ANH


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lãnh Nguyệt Hy ghét cái cách người ta nhìn cô.

Không phải ánh mắt ngưỡng mộ hay ghen tị thường thấy, mà là cái nhìn như thể cô được làm bằng pha lê—mong manh, lấp lánh và có thể vỡ tan chỉ bằng một cú chạm bất cẩn. Dinh thự Lãnh gia rộng lớn đến mức có thể tổ chức một buổi dạ tiệc cho cả thành phố, nhưng đối với Nguyệt Hy, nó không khác gì một chiếc lồng vàng. Kể từ vụ đe dọa ẩn danh đầu tiên cách đây một tuần, chiếc lồng ấy dường như đã được khóa thêm một lớp bảo vệ.

Đêm nay, cô đang đứng bên cửa sổ kính lớn ở phòng khách chính, nhìn ra khu vườn Ý được tỉa tót hoàn hảo. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên những khóm hồng nhung, tạo ra một vẻ đẹp tĩnh lặng, giả tạo. Cô chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng đã mang trách nhiệm của một người thừa kế, và giờ đây, cô còn mang thêm một gánh nặng nữa: mục tiêu.

“Hy Hy, con lại đứng đó rồi.”

Giọng mẹ cô, bà Lãnh, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự lo lắng không thể che giấu. Nguyệt Hy quay lại. Bà Lãnh đang đi về phía cô, phía sau là ba người đàn ông mặc vest đen, đứng thẳng tắp như tượng đồng.

Ngay cả trong những người đàn ông ấy, vẫn có một bóng hình nổi bật hơn tất cả.

Đó là một người đàn ông lạ mặt. Khác với hai vệ sĩ thường trực mang dáng vẻ thô kệch, người này cao hơn, vóc dáng săn chắc được giấu kín dưới lớp vải vest Ý đắt tiền, nhưng không hề giảm đi cảm giác nguy hiểm, uy lực. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, lạnh lùng, và đôi mắt... Nguyệt Hy chưa từng thấy một ánh mắt nào như vậy. Nó đen sâu, sắc như lưỡi dao và hoàn toàn không có cảm xúc, tựa như một chiến binh vừa bước ra từ vùng chiến sự.

“Đây là Trần Hạo, từ tổ chức bảo vệ mà ba con đặc biệt mời về,” bà Lãnh nói. “Kể từ hôm nay, cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ con 24/7.”

Nguyệt Hy nheo mắt nhìn Hạo. Anh ta không hề cúi đầu chào, không một cử chỉ xã giao nào, chỉ đứng đó, hai tay buông thõng, chuyên chú quan sát cô như thể đang đọc một bản đồ địa hình.

“24/7?” Nguyệt Hy nhếch môi, giọng điệu mang theo sự thách thức nhẹ nhàng. “Vậy là cả lúc tôi tắm hay ngủ nữa sao? Trần vệ sĩ, anh có vẻ không được thoải mái lắm khi nhận nhiệm vụ này.”

Đôi mắt sắc lạnh của Hạo cuối cùng cũng dịch chuyển, khóa chặt vào cô. Ánh nhìn đó không phải của một người làm công, mà là của một kẻ săn mồi đang đánh giá con mồi.

“Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo an toàn tuyệt đối cho thân chủ, thưa Tiểu thư,” Hạo trả lời, giọng nói trầm và khô khốc, như tiếng kim loại va chạm. “Những quy tắc cá nhân sẽ được điều chỉnh để phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ. Tuy nhiên, tôi cần cô hợp tác tối đa.”

Nguyệt Hy cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Sự nghiêm túc và chuyên nghiệp toát ra từ anh ta quá mãnh liệt, hoàn toàn khác biệt với những gã đàn ông lăng nhăng và xu nịnh mà cô vẫn tiếp xúc. Anh ta không bị vẻ ngoài "bé bỏng" của cô làm cho mềm lòng. Điều đó khiến cô vừa khó chịu, vừa bị cuốn hút một cách kỳ lạ.

“Hợp tác? Anh có ý gì?” cô hỏi, tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa họ.

Hạo vẫn đứng yên, không lùi bước, nhưng ánh mắt anh ta thoáng chút căng thẳng. Dưới lớp vest, vai anh ta hơi siết lại.

“Ý tôi là,” Hạo trầm giọng, hơi nghiêng người về phía trước một chút, khiến Nguyệt Hy phải ngước nhìn anh ta, “từ lúc này, mọi quyết định của cô về lộ trình, người gặp gỡ, và thời gian biểu sẽ phải thông qua tôi. Bất kỳ hành động tự ý nào của cô cũng sẽ được xem là vi phạm nguyên tắc an ninh. Nguy cơ đang ở rất gần, Tiểu thư.”

Nguyệt Hy cảm thấy hơi thở của mình dường như bị đè nén. Khoảng cách giữa họ lúc này chỉ còn vừa đủ để cô cảm nhận được sức nóng từ cơ thể anh ta, một thứ nhiệt lượng mạnh mẽ mà cô chưa từng cảm nhận ở một người đàn ông nào khác. Cô cố ý không lùi lại, mà đứng yên, ngẩng cao đầu.

“Anh đang ra lệnh cho tôi, Trần Hạo?”

“Tôi đang giải thích về cơ chế bảo vệ,” Hạo đáp, nhấn mạnh vào hai từ cuối cùng. “Và tôi có quyền can thiệp bằng mọi cách nếu tính mạng cô bị đe dọa, kể cả việc dùng vũ lực nhẹ để khống chế.”

Bà Lãnh ở phía sau ho khan, tạo ra sự ngắt quãng cần thiết. “Thôi nào, hai đứa. Nguyệt Hy, con đừng thử thách vệ sĩ mới. Trần Hạo, cậu cứ làm đúng nhiệm vụ.”

Hạo lùi lại một bước, ngay lập tức tạo ra khoảng cách chuyên nghiệp. Sự căng thẳng gợi cảm vừa chực bùng lên đã bị anh ta dập tắt một cách tàn nhẫn.

Nguyệt Hy cắn môi. Sự lạnh lùng của anh ta giống như một lời thách thức thầm lặng. Cô không thích bị kiểm soát, đặc biệt là bởi một người đàn ông xa lạ, dù anh ta có quyến rũ và nguy hiểm đến mức nào.

“Được thôi, Trần vệ sĩ,” Nguyệt Hy mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và tinh quái, hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài "tiểu thư bé bỏng" của cô. “Tôi hy vọng anh sẽ không cảm thấy nhàm chán khi phải theo chân tôi vào những buổi tiệc trà và mua sắm. À, và tối nay, tôi có một buổi họp mặt riêng tư trên sân thượng. Anh có muốn kiểm tra an ninh trước không?”

Hạo nhìn cô không chớp mắt. Anh biết cô đang cố tình kéo anh vào không gian riêng tư và vượt qua ranh giới.

“Sân thượng đã được kiểm tra bởi đội tiền trạm,” Hạo nói, giọng không hề lay động. “Nhưng tôi sẽ túc trực ngay bên ngoài cửa. Nếu cô có ý định rời khỏi khu vực an toàn, tôi sẽ lập tức can thiệp. Mọi hành vi đột xuất đều bị nghiêm cấm.”

Nguyệt Hy không trả lời, cô chỉ khẽ hừ mũi. Cô quay gót, lướt qua mẹ mình và đi thẳng lên lầu. Chiếc váy ngủ lụa màu hồng nhạt, ngắn trên đầu gối, lắc lư nhẹ nhàng theo từng bước chân.

Trong bóng tối của hành lang, Trần Hạo vẫn đứng yên. Anh cảm nhận được nhiệt độ trong căn phòng dường như tăng lên, dù chỉ thoáng qua. Mùi hương nước hoa ngọt ngào của cô vẫn còn vương lại trong không khí.

Anh đưa tay lên xoa nhẹ thái dương. Nhiệm vụ này, ngay từ phút đầu tiên, đã khó khăn hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Mục tiêu của anh – Lãnh Nguyệt Hy – không chỉ là một mục tiêu cần được bảo vệ, mà còn là một cạm bẫy đầy quyến rũ, và ranh giới chuyên nghiệp của anh đã bị thử thách ngay từ ánh mắt chạm nhau đầu tiên.

Tối nay sẽ là một đêm dài. Anh tự nhủ, quay lưng lại với cầu thang, đôi mắt lại trở nên lạnh lẽo như thép.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×